Gặp Du Nguyên (tên thật là Đậu Thị Dung), cô gái mảnh khảnh, vẻ chừng lơ đãng, nhưng sau cái dáng vẻ ấy là những nồng nàn, mãnh liệt. Với thơ, Du Nguyên gây ngạc nhiên, bùng nổ khi trong đó cô đã “rút ruột” với những thể nghiệm độc đáo. Đọc 2 cuốn thơ của cô: “Mục: Xó xỉnh. Cười” và “ Khúc lêu hêu mùa hè”, chúng ta lại gặp một nỗi buồn giăng mắc “thùng thình” trong những con chữ tràn đầy sức sáng tạo.
NGƠ NGÁC ẤY
Vân vê rồi thả đám rêu xuống kỷ niệm phố
nhìn đôi tình nhân lững thững
lững thững cá cảnh nhiều màu
kiếm mồi
chao đi chao lại rồi
làm tình rồi đẻ ra các đôi tình nhân khác rồi và rồi kỷ niệm bất tận
vân vê mân mê
Buổi sáng chiếc khăn voan
rớt từ nơi cao nhất của khu nhà
như bài hát trong nhất của thành phố
có đàn bò đeo lục lạc
như vừa qua đây
Tôi thèm gió
thèm ngửi mùi nước đái bò, mùi phân bò, mùi lông lá bò, mùi ợ của bò
ký ức của bò vương vãi
nơi đây mùi nhạt nhẽo chân thật
mùi lòng tôi chân thật
chân thật bốc mùi
mùi
ì
hì hì
Ngơ ngác ấy
là tuổi trẻ của tôi
rơi tõm từ căn nhà ngập tràn hang hốc
đàn bò về buồn không
cánh đồng buồn không
Không còn ai hỏi thăm
đàn bò đi qua thành phố mất rồi
ngơ ngác ấy…
KHÚC LÊU HÊU MÙA HÈ
Đêm nay,
hãy viết khúc lêu hêu mùa hè
ngày đã chán chường
lại đây, lêu hêu ý nghĩ
sự bỏ đi của thân xác
có hề chi
li ti
ti tí
Quay cuồng xẩm tối là ngọn gió già
mơ về thời thiếu nữ
chết ngạt trong thang máy số 10
Thế hệ tôi chỉ biết kêu ca
la cà quán xá
long nha long nhong
không ngày tháng
Thế hệ tôi là một bọn ba láp, nhởn nhơ, châu chấu, chuồn chuồn
sáng buồn rầu, tối co ro
diện trang phục rực rỡ
thế hệ tôi nhợt nhạt
với nỗi buồn nhờ nhờ
nhờ nhờ xếp hàng
đi qua tuổi trẻ
Đêm nay,
cùng tôi say một khúc lêu ha lêu hêu
cuộn tròn chăn lại
đi vào giấc mơ của nhau
chín rộ nỗi buồn thế kỷ
Bạn lại ba láp mất rồi
bạn biết quái gì về nỗi cô đơn
ngoài kia thời gian gặm mòn sự sống
ngoài kia lịch sử vẫn còn đỏ rựng
bác gì lớn tuổi vẫn đeo huân chương mỗi lần ra đường
Thôi đừng về đuổi gió trên đồi cao
lại đây lêu hêu nỗi buồn bỏ vào tủ lạnh
lại đây cầm một que kem mùa hè tan chảy
lêu lêu lêu lêu
TOÀN THÂN RUN LÊN NHƯ SẮP MỌC MẦM
Hôm nhớ gió quá
chạy ra ngã ba
thành phố không có mặt người
thành phố không còn tình yêu
thành phố mặt trời đỏ ối
thành phố thu lu trên cao
hành phố buồn, thành phố hát lêu ngêu
Hôm phố nhạt quá
đi tìm chút phấn son
mùa này chỉ còn cúc vàng
mùa này chỉ có mây bay
mùa này những ngôi nhà phố cổ tự hoại
mùa này vài ba sở thích cổ điển
mùa này em phù phiếm váy hoa
chạy về ngõ Tạm Thương
mới hay tình yêu đã trôi về năm trước
chẳng còn chút hương thơm
băng qua cánh đồng
mùi ấu thơ ế ẩm
Trôi về cuối phố
toàn thân run lên như sắp mọc mầm
cuối phố đầy khuôn mặt
sắp mọc mầm
thành phố đầy những mầm thất tha thất thểu
những thất thểu thất tha
thành phố tha hương
từ nghìn năm trước
Hôm buồn quá
ngồi mãi ngã ba
chẳng biết đi đâu
thành phố không mùa
thành phố ăn xin
thành phố toàn rác
thành phố lạnh ngắt
vì mưa bay bay…
DU NGUYÊN