Trần Ngọc Khánh Dư (tên khai sinh là Trần Ngọc Dung), sinh trưởng ở Phú Thọ, tốt nghiệp Khoa Văn học và ngôn ngữ -Trường đại học Khoa học xã hội & nhân văn. Hiện sống bằng nghề biên kịch tự do tại Sài Gòn. Là một cây bút trẻ, nhưng chị có một niềm đam mê mãnh liệt khi trải lòng "Chỉ khi viết tôi thấy mình đang tồn tại. Thơ cho tôi niềm tin vào cuộc đời và niềm yêu vào lòng người. Tôi là đàn bà và tôi xót xa cho đàn bà. Tôi vẫn nghĩ một người đàn bà thì sẽ thấm hơn nỗi đau của đàn bà". Có lẽ vì vậy mà thơ chị có chất tự sự rất riêng chăng?
KHÓC THÁNG 3 GẦY
Tháng 3 chỉ còn lại mấy khắc giây
Ta ngả mũ để nghiêng mình vĩnh biệt...
Tháng 3 nồng nàn tháng 3 mãnh liệt
Tháng 3 hồng hoang!
Tháng 3 đi qua duyên phận muộn màng
Ta đợi tháng 3 mùa sau về, nức nở!
Ta đợi tháng 3 mùa sau về, trăn trở!
Khóc cười cùng ta!
Tháng 3 ra đi với những mùa hoa...
còn sót lại ân tình xưa - đã cũ
còn sót lại dư âm xưa - đã đủ
Tháng 3 gầy hao.
Tháng 4 về với hương sắc thanh tao
Nhắc ta nhớ tháng 3 nắng chạy vàng song cửa
Nhắc ta nhớ những điều không thuộc về ta nữa
Ta bỏ lại ta lần lữa...
với ngày!
Tháng 4 về đong đếm những trả - vay
Ta vồn vã với cuộc chơi số phận
Ta vồn vã để thương mình lận đận...
bước qua mình mấy bận để tìm vui!
* * *
NIỆM THỜI GIAN...
Một vài sợi tóc rối...
trên thềm nhà sáng nay
Cái vuốt tay nhẹ hẫng
cũng làm ta hao gầy.
Một vài sợi thương nhớ
Một vài sợi ưu tư
Một vài sợi nhắc nhớ...
Những tháng năm tạ từ.
Từ ngày ta làm mẹ
Một vài sợi xa ta
Từ ngày ta làm mẹ
Cũng đôi lần xót xa...
Tóc chẳng còn xanh mượt
Tóc chẳng còn ngây thơ
Tóc chẳng còn mộng mị
Những câu thơ dại khờ.
Chồng vùi đầu trong tóc
mùi hương vương đêm qua
Ừ thì thôi tóc rối...
Chỉ tình còn thiết tha!
* * *
CHO CON!
Mẹ rất muốn một lần đưa con về thăm lại quê hương
Nơi bà buộc cọng rốn khô trên đỉnh màn,
Ông chôn nhúm nhau thừa dưới gốc cây cổ thụ
Nơi mẹ mãi mãi là đứa trẻ lên năm bước chân trần trên con đường trải đầy rơm vàng trong chiều giông đàn chim di trú
Nơi chắc chắn cả cuộc đời mình mẹ nặng nợ nhớ thương.
Mẹ rất muốn một lần đưa con về thăm lại quê hương
Bước thấp bước cao trên con đường làng rêu phong tàn đời bám trọn
Cùng con chơi ú tìm trong ngôi nhà cất cả tuổi thơ của mẹ, của dì con, cậu con trong những gian nhỏ gọn
Cùng con à ơi câu hát ngày xưa ngoại từng hát ru đời
Mẹ rất muốn, con ơi!!!
Mẹ hứa sẽ là một ngày thật gần mẹ đưa con về chơi
Nhìn con ê a những âm vần đầu tiên trong vòng tay của ngoại
Nhìn con tròn mắt đong đầy những yêu thường về miền quê ấy
Nhìn con hồn nhiên cười rạng rỡ cả chiều thu...
Mẹ sẽ đưa con về với cố của con để còn kịp nghe cố hát ru..
Tuổi đời của cố đã gấp bao nhiêu lần tuổi đời của ba mẹ và con cộng lại
Nên mẹ muốn lắm một lần giữ lại...
Những đầy vơi, những thương yêu mà cố đã đủ đầy để tặng lại cháu con...
Mẹ sẽ đưa con về...
vì mẹ biết rằng nơi ấy cũng mỏi mòn!?!
TRẦN NGỌC KHÁNH DƯ