Sinh năm 1990 tại Ân Tín, Hoài Ân, Bình Định, Trương Công Tưởng là một cây bút trẻ có sức khám phá mới mẻ nhưng thú vị bởi những suy nghiệm không dễ gì có được ở chàng thanh niên tuổi đôi mươi.
Anh chia sẻ: Tôi bắt đầu biết mơ mộng khi còn là cậu học sinh trung học phổ thông, khi ấy thơ đến với tôi như một người bạn và người bạn ấy qua bao nhiêu năm vẫn miệt mài gắn bó. Tôi cứ lặng lẽ sống, lặng lẽ viết và yêu. Bây giờ, thơ đối với tôi là người tình không thể nào xa cách, thơ lắng nghe tôi những lúc buồn, lúc vui, thơ giúp tôi giãi bày tâm sự mà đôi khi ngôn ngữ của đời sống thường nhật không thể nào nói hết… Những khát khao của chàng trai mới lớn, những nỗi buồn không tên, những hoài nghi, tin tưởng và sự nổi loạn của tuổi trẻ... cứ cồn cào trong lòng, dẫn dụ người đọc tiếp cận với thơ anh một cách tự nhiên nhưng đầy trăn trở.
KHÔNG TÊN
có bình yên nằm quên trong mắt bão
tự dưng sáng nay bật dậy và vẫy tay chào
mùi nắng thơm trước cửa
gọi tay gầy và gió hát lao xao
mọi con đường đều dẫn đến thành Rome
bước chân anh đi đến đâu vẫn tìm trái tim em gõ cửa
từng nhịp âm hoang dai dẳng
cuống quýt ngày trên cánh hoa lan
trong câu hát sáng nay có mùi mưa trên tán lá bàng
anh thấy em chạy trên con đường đó
tóc bay dài theo gió
mê hoặc những hoài nghi
trong bản tin sáng nay có nói về những chuyến đi
giật mình thấy anh đang sống như loài dế
sáng tối ra vào hang đều đặn
cuộc sống được lập trình sẵn tới mức chán chường
sáng nay có đứa bạn nói anh bị điên
khi trên facebook toàn viết những điều gàn dở
nhiều lúc anh cũng đã tự hỏi mình như thế
những luân thường đôi lúc lại vô ngôn
sáng nay anh thấy mình mục rỗng tâm hồn
vì thiếu em bên cạnh.
* * *
TÔI SẼ KHÔNG KỊP VỀ
có thể còn lâu lắm tôi mới về
màu hoa ấy nói gì với tôi trước ngõ
từng nụ trinh nguyên bung vào chiều hạ trắng
tôi hớp giọt hương thầm mơ đáy mắt mùa thu
hôm qua cô gái ấy đã nói với tôi
tình yêu mãi mãi là cơn sầu miên viễn
hôm nay tôi về phố từng cơn gió cứ gào lên thương nhớ
nhắc tôi về một giấc mơ buồn
có thể tôi sẽ không kịp về
nơi mùa hạ thắp lửa con tim cấu cào miền ký ức
có những đêm cafe thao thức
tôi sẽ không kịp về
thổi nỗi buồn mình tan loãng vào mây.
* * *
TÔI VỀ NGỒI KHÓC TRÊN VAI CỦA MÌNH
đôi khi mệt quá đường dài
tôi về ngồi khóc trên vai của mình
đôi khi lòng muốn lặng thinh
con tim đã nhuốm chút tình rêu phong
đôi khi cay đắng trong lòng
muốn mang tất cả ra hong gió trời
đôi lần bàn chân chơi vơi
bước nghe lòng đất nói lời sơ khai
đôi khi mệt quá đường dài
tôi về ngồi khóc trên vai của mình.
* * *
GIẤC MƠ CỦA THỜI THIẾU NỮ
nửa đêm chị tôi ra giếng
khua chiếc gàu múc một nỗi đau
đàn bà nằm nghiêng trăn trở
thương cho giường chiếu bạc nhàu
nửa đêm chị tôi ra giếng
khua chiếc gàu múc một giấc mơ
giấc mơ của thời thiếu nữ
xa xôi đến tận bây giờ
nửa đêm chị tôi ra giếng
khua chiếc gàu múc một khát khao
tưới lên mảnh hồn cằn cỗi
nỗi đau cứ chực tuôn trào
chị tìm gì trong tiếng hát
chị tìm gì trong lời ru
cỏ dại mọc tràn mặt đất
tim người vẫn cứ âm u
nửa đêm bàng hoàng thức giấc
thương cho giường chiếu bạc nhàu
giấc mơ của thời thiếu nữ
bây giờ vẫn cứ nằm đau.
TRƯƠNG CÔNG TƯỞNG