Kiều Maily lạ hơn nhiều tác giả dân tộc ít người khác, khi mà họ: hoặc cố tình giữ gìn bản sắc, hoặc cố tình “phổ thông hóa” câu chuyện của mình. Mà trong thơ, vốn là nhu cầu tự tại, mọi sự cố tỏ ra đều không thể tự nhiên, chân thật. Kiều Maily sống giữa hai miền văn hóa, chung đụng đa văn hóa, ấy là một cơ may và thách thức, tập thơ "Giữa hai khoảng trống" xuất bản năm 2013 diễn tả lại tâm trạng này, nên có nét riêng. (Văn Bảy)
ĐỒI NẮNG CŨ
Sáng nay cụm mây năm ngoái về
dừng chân đồi cũ
em nơi đâu
câu thơ lạc loài phố
không manh gió mùa vịn tay
tìm đất ở
trâu hoang chưa về hội tao phùng
ta còn lãng tử
lối nhỏ chúng mình giờ cỏ hoang
ngồi nhớ cha
em thung thăng cánh đồng tuổi dại
đã xa lắc lơ
sáng nay cụm mây năm ngoái về
về đâu
đồi cũ nằm ườn quê cũ.
* * *
KHÚC THEI MAI GIỮA SÀI GÒN
Loài dế lạc bầy cuối vườn chuối kêu chưa thôi
tiếng kêu tìm bạn tình, có lẽ
Khúc dân ca đầu hôm ai bỏ dở nửa chừng
âm vang lửng lơ trong gió
làm thức giấc mơ hoang
Trên lưng bò còn vương mấy cọng rạ
lũ dê đã về chuồng
dường nắng Phan Rang vừa tắt
Người mẹ kiên nhẫn mót những nhánh lúa sót lại cuối cùng
khi chiều đã nhuộm thẫm áo chàm
dáng người đi như nhớ
Anh là một vệt sáng buồn
bước vào đời em làm giông gió
Gác trọ Sài Gòn ai hát khúc Thei mai
hồn người như mộng vỡ.
* * *
BÀN CHÂN NÂU
Đi đâu kia? - gót chân trần
bên kia ngọn suối là đồi cát trơn
bên kia cát là mịt mù biển sóng
Chân trần da ngâm
đi tìm ai?
bóng sáng ngày mai hay giấc mơ năm cũ
người đi đang hút con đường
Người đi điệu kẻ say đi miết
hai hàng ba hàng hay n hàng
người đi như ma đuổi
Em về đâu?
người đi rập khuôn
như kịch hài ba xu diễn lại
như phim bộ trên màn ảnh nhỏ mỗi ngày
Ta về đâu? da ngâm chân trần
đi? hay dậm chân tại chỗ?
bên kia suối đồi cát bên kia biển sóng
đâu bến bờ cho bước chân nâu…
* * *
CÓ KHI…
Có khi con gió mùa tình cờ thổi qua bụi ớt
rồi trôi về đâu, không biết
có khi bóng ai như bóng cha vừa đi qua
vào giấc loài dế mun mất nhà gáy buồn từ kẹt cửa
Có khi em chợt quên bẵng khuôn mặt anh
Như loài hoa hồng héo rụng mẹ quét vào chiều
cuống khô còn lưa nước mắt
không cách nào ghì níu lại
như cái Út đánh rơi viên bi tuổi thơ
vào quên lãng
Em có thể lục album ảnh cũ để nhận mặt anh
nhưng em đã không
như em không muốn phone để được nghe giọng cha trầm và ấm
dù không cách nào đánh thức
kí ức đã rất xa.
Có khi bất chợt em quên rất nhiều khuôn mặt.
KIỀU MAILY