Thả những áng thơ tài hoa vào đời, khiến người đọc có lúc như lạc giữa đường mê, nhưng thẳm sâu trong tâm hồn Lê Thiếu Nhơn vẫn là sự lẻ loi, cô độc tưởng chừng như thiếu người đồng hành...
KHỞI HÀNH
Quên trăm câu thơ vẫn nguyên một nỗi buồn
Tôi nặng trĩu tôi trong thế giới im lìm
Người tìm lợi danh bất chấp thủ đoạn
Người chọn an phận ngoảnh mặt quay lưng
Tôi tìm gì
tôi chọn gì
chân trời chầm chậm
Không lẽ quay về nhà với mẹ chiều xưa mưa muộn
Không lẽ đến chỗ hẹn với em lận đận ân tình
Tôi sợ sự bình yên giả tạo
Tôi sợ sự bình yên sóng ngầm
Muốn nán lại mùa thu phấp phổng
Sao heo may ám ảnh cánh buồm
Nỗi xa khơi lênh đênh ngờ vực
Nỗi xa khơi lạnh buốt riêng mình
* * *
NHỮNG CÂU RỜI
Rời khỏi mảnh vườn này không có gì tiếc nuối
Chỉ thương một tàng cây không còn bóng người ngồi
Chỉ thương một miền chim hót chẳng ai nghe
Kẻ lãng mạn cuối cùng đi qua chiều lẻ nắng
Có những sự thật nói ra đành chuốc lấy ưu phiền
Có hoàng hôn giận ta la đà sương trắng
Có bàn tay ngọt lịm giơ nắm đấm đê hèn
Làm sao vừa lau nước mắt vừa ngợi ca cái đẹp
Ta đứng riêng mùa sóng gió riêng ta
Ta chậm chạp chuyến tàu hành khất tương lai!
* * *
ĐOẢN KHÚC GIAO MÙA
Nếu viết dăm câu thơ tăm tối có thể xua tan những giấc mơ ngột ngạt. Tôi đã không thở dài cơn mưa day dứt đôi mắt bạn bè. Chữ nghĩa bất lực dần, chữ nghĩa xa vắng hơn. Thi sĩ buồn quay mặt vào đêm khuyết…
Tôi cố bơi qua những ngày hụt hẫng. Không dám chìa tay về phía kẻ yếu lòng. Sự thật đe dọa dạ dày. Sự thật tổn thương nhân cách. Cuộc đối đầu lạnh lẽo niềm tin.
Mười ngón tay tê cóng trên bàn phím
Mười ngón tay thèm khát khúc tráng ca
Mười ngón tay dày vò một số phận
Hay khép lại đợt gió vô tình?
Hay khép lại mùa trăng phẫn nộ?
Hay khép lại vòm cây sấm sét?
Hay khép lại lầm lũi lá rơi?
Người khôn đã rón rén bỏ đi. Người dại đã hỉ hả bỏ đi. Tôi còn nghe âm u phố cũ!
LÊ THIẾU NHƠN