Là tác giả của các tập truyện: Con trai, con gái (NXB Kim Đồng, 2007) và Cơm nhà, cơm người (NXB Trẻ, 2012). Nhưng Thơ mới thực sự là niềm say mê của anh, tập thơ đầu tay Ngày lạ (NXB Hội Nhà văn, 2009) là một dấu ấn riêng của chàng trai sinh năm 1985 tại Quỳnh Lưu, Nghệ An, tốt nghiệp Khoa Lý luận - sáng tác - phê bình (Đại học Văn hoá Hà Nội năm 2009), hiện đang sống và làm việc tại Sài Gòn. Thơ Sơn không màu mè mà trực diện, càng ngẫm càng thấy thú vị.
NGẠC NHIÊN
Trước một con đường bằng phẳng, mình không thể không ngạc nhiên
Ngạc nhiên trước những cái bắt tay bịn rịn
Ngạc nhiên trước những nụ cười đầy cảm kích
Ngạc nhiên khi bông hoa có thể thắm mãi không tàn
Có rất nhiều người bình thản trước nỗi đau
Lại có những người chưa một lần biết vết xước
Ngạc nhiên bởi những điều biết trước
Mình đang tồn tại cũng là một điều ngạc nhiên!
* * *
RỒI MỘT CON CHIM BAY…
Sẽ còn bao nhiêu cuộc dịch chuyển
Bao yêu thương chưa kịp đầm ấm đã vội chia lìa
Những mất mát ngày càng chồng chất
Mình như con chim bay đi…
Dưới những đường bay
Có hàng trăm chú chim tội nghiệp
Chen chúc
Bơ phờ …
Những đường bay cộm lên như vết xước
Làm thế nào để vượt thoát?
Khi hai cánh bỗng nhiên oằn trĩu
Dưới đường bay có hàng vạn tiếng gào thét
Người người nhộn nhạo giăng lưới
Nơi nương náu ở đâu?
Đó là một cuộc đánh đổi
Về tiếng hót
Để bay.
* * *
TRONG MỘT PHÚT NGHĨ QUẨN
Hay là mình cứ ôm nhau, rồi lao xuống vực
Chẳng còn những hờn ghen, giận dỗi - nhức đầu
Ngàn năm sau bia miệng vẫn nhắc:
"Họ chết khi vẫn còn yêu nhau".
* * *
LÀ LÚC THƠ TỨC NƯỚC VỠ BỜ
Lần ấy thơ đòi tự tử
Vì cảm giác người ta đang hành hạ mình
Người ta tưởng thơ là vật trang trí
Mang lại cho mình rất nhiều lung linh
Người ta hân hoan
Nhờ thơ mà cao hơn nhiều người
Nhờ thơ mà quý phái
Nhờ thơ - mình chẳng còn biết sợ hãi
Trong khi người ta lúng túng trước câu hỏi: THƠ LÀ GÌ?
Thơ không muốn mình bị lạm dụng. “Mình cũng không phải là con ô-sin”, thơ nói. Và lúc đó, thực tình tôi sơ ý. Không kịp ngăn cản thơ. Chiều ấy, một chiều đẹp như mơ. Dưới lòng sông còn vương những sợi nắng.
Nhưng thơ chẳng quan tâm.
Thơ chậm rãi đi xuống
Đi xuống
Rồi chìm vào nước sâu
Chỉ còn xác chữ lềnh bềnh
Cũng may
Tôi kịp phát hiện
Tôi vớt thơ lên rồi vội vàng hô hấp.
Dùng con dao từ miệng lưỡi người đời.
Rạch một đường lên cánh tay.
Thật sắc.
Máu nhỏ giọt.
Từng giọt.
Và thơ bắt đầu he hé mắt.
Thơ sống lại rồi!
Người ta xúm quanh “sao mà dại dột?”
nhưng thơ im lặng
hồ huy sơn cũng im lặng
cái tên đành viết thường.
HỒ HUY SƠN