Tôi gặp nhà thơ Nguyễn Lãm Thắng lần đầu ở Huế năm 2011. Khi ấy, anh đang là giảng viên khoa Ngữ văn - trường ĐHSP Huế. Thật khó hình dung về anh nếu chỉ tiếp xúc dung mạo bên ngoài, bởi cá tính của Thắng nằm hết trong thơ. Lạ lắm. Ngậm ngùi trắc ẩn lắm. Và cũng thơ lắm! Hãy cùng tôi chiêm ngưỡng nét tài hoa ấy trong thơ Nguyễn Lãm Thắng, tin tôi đi, chùm thơ này sẽ cho bạn nhiều suy nghiệm quý báu...
QUA CỬA THÀNH ĐÊM
những khẩu súng thần công chĩa vào nhau từ hai phía
chúng đang nhìn nhau
hay đang nhắc về quá khứ của những xác chết đạp lên nhau?
chúng đang ôn lại Hương giang cố sự
hay đang gục mặt tưởng niệm quyền uy?
những đôi tình nhân cà sát vào thân súng bắn vào nhau những nhục dục
nhợt nhạt ánh đèn vàng — chất nhớt của không gian biến dạng
những họng súng im lìm co ro trong viên kẹo bảo tồn
toát lạnh hơi đồng
chạm những giọt mồ hôi của đôi tình nhân hổn hển
cửa thành nghẹn một tiếng nấc của viên gạch sắp vỡ
lũ chuột rú lên giành nhau những bao cao su sũng ướt
chúng tha lên phế tích của rêu
bánh xe xích lô vô hồn lăn bóng mình vào u lặng
chạm một vũng trăng thừa ra giữa ngã ba đường
cửa thành đã mục
tiếng đóng cửa cũng đã mục từ thế kỷ trước
loài người sẽ dán thêm vào bằng những lớp hồ hiện đại
cổng thành sẽ gánh thêm trên vai mình trách nhiệm mới
trong sự già nua oằn oại còn vương đọng tử khí Mậu Thân.
NHỮNG LINH HỒN TRÔI
theo thời gian trì trệ
những linh hồn trôi
vất vưởng giữa bình minh ngột ngạt
mặt trời khô máu
thoi thóp trên những khối bê tông man rợ
trong ngôi nhà mồ tối om
những linh hồn dẫm đạp nhau trôi
ngờ vực nhìn nhau
lạnh buốt
những ánh mắt cú vọ đã hút hết niềm tin của sự hiến dâng
những tiếng sủa của bầy sói tràn lan nghẽn lối
những oan hồn thét gào
chen chúc trong sự bất an khủng khiếp
những linh hồn tê liệt
bởi sự lặp lại của một chuỗi âm thanh phỉnh nịnh quen thuộc
những linh hồn tê liệt
bởi sự lặp lại của một chuỗi thời gian lọc lừa cũ rích
những linh hồn tê liệt
bởi sự lặp lại của một không gian sặc mùi chật chội
những linh hồn trôi
trên những bước chân còn di động qua những cánh đồng đói
TRÁI TIM MÙA CŨ
bọc một lớp khói đồng cạn kiệt
những giọt máu câm hoá bụi
chạy theo đường tàu nhân gian
về tận cùng sân ga mùa cũ
tiếng còi sót lại trong lồng ngực
trái tim cuộn tròn địa cầu
bung ra nham thạch
tạo thành những rô-bốt đơn độc huỷ diệt tù đày.
CÁI CHẾT TỒN TẠI TRONG TA
những dấu hiệu người
đang nhảy trên sàn diễn gây mê
la hét la hét la hét
cuồng nhiệt hơn khu rừng nguyên sinh cháy lửa
không có con đường
trên những con đường sự khát đói tình người đã kiệt
không có sự tắt thở nào giống nhau
chỉ có nước mắt mặn bằng nhau
VẾT ĐAU DAI DẲNG
băng qua một con đường thép gai rất cũ
anh nhặt lên một tiếng thở rất tươi
tươi như máu từ bàn chân anh toé ra
khi giẫm phải một quá khứ trong giấc mơ nằm nôi
anh vẫn thản nhiên cười
nhổ một bãi nước miếng
đắp vào
bẻ một đọt lá dại nhai vội
đắp vào
một chút nhói đau
nhắc anh còn nhiều nỗi đau khổng lồ về một dân tộc!
TRONG CƠN MƯA VỘI
cơn gió đã kéo tuột những chiếc quần lót của em trên sợi dây phơi đồ
anh không hiểu được ý đồ của cơn lốc
anh đang cần những cơn mưa tưới mát những tháng ngày hạ cháy
sự bình yên bị xáo trộn
những giấc mơ bị xáo trộn
sẽ ám ảnh một chuỗi ngày xáo trộn
sự bình yên hé ra trong sự xáo trộn cần thiết
để những giọt mưa thấm vào gốc cỏ
sinh sôi.
TRONG BÌNH MINH ĐÃ CÓ NHIỀU CHIẾC LÁ XANH RƠI RỤNG
anh đã nhận ra trong tiếng ú ớ của lũ chuột đêm
là một vũng tối âm thanh đê tiện
được nhân bản để bóp chết ánh trăng
lũ chuột đục khoét từng viên gạch cũ
từng chiếc ống nhựa dẫn nước
ngôi nhà đang hoại tử nền móng
anh tỉnh dậy
trong bình minh đã có nhiều chiếc lá xanh rơi rụng.
NGUYỄN LÃM THẮNG