Sinh trưởng ở Hà Nội, nhà thơ Nguyên Trân tên thật là Thu Hà, tốt nghiệp ngành quan hệ quốc tế, hiện chị đang sống và làm việc tại TP.HCM. Từng là học sinh chuyên văn từ thời còn học cấp 2, Nguyên Trân yêu thơ và bắt đầu làm thơ khi còn ngồi trên ghế nhà trường, thế nhưng mãi đến nay chị mới có thời gian và điều kiện để xuất bản tập thơ đầu tay mang tên Cỏ không tên.
Với Nguyên Trân, thơ là một sự giải toả nỗi niềm, là những tâm sự thông qua ngôn ngữ thi ca được trải lòng trên trang giấy. Đôi khi những hình ảnh đời thường cũng được người thơ ghi nhận bằng sự xúc cảm sâu lắng để hình thành những câu thơ súc tích và cô đọng. Ban ngày bộn bề công việc “cơm áo gạo tiền”, chị thường tranh thủ viết vào đêm khuya hoặc trên những chuyến xe đi công tác.
LUYẾN THƯƠNG
Có những dòng sông thẫn thờ buông cánh mỏi
Chợt dừng sóng đợi
Giấc hoài thu...
Có những chiều vương nhè nhẹ bao lời ru
Say giấc hương nhu
Giữa nồng nàn...
Có những đêm trường thoáng ảo ảnh nhẹ lan
Chập chờn rồi tan
Trong gió lộng...
Có những chốn hẹn run run triền hương mộng
Khắc khoải hoang trống
Chút thề xưa...
Có những con đường hun hút trải ngập mưa
Loang loáng bóng thừa
Lạnh bờ vai...
Có khoảng trời riêng buông dài theo lối quặn
Quyện mãi chiều lặn
Con nước quên...
Có bờ cát trắng ngong ngóng thủy triều lên
Thì thầm gọi tên
Thèm vỗ về...
Có giọt nắng loang rủ rê từng sợi vắn
Trên từng bước ngắn
Vọng non ngàn...
Có đám mây hồng mang đậm tình chứa chan
Vờn núi gợi hoan
Hoá bồng bềnh...
GẬP GHỀNH
Lặng lẽ
Cuối ảo ảnh đường đời
Ngàn tia nắng như chẳng ngời lên mãi
Trời run rẩy tô mây màu hoang hoải
Sương giăng mắc lòng
Hoa gọi hồn ai
Phiêu diêu cực lạc hoài
Chốn ấy...
Riêng mang
Khắc khoải đắm u hoài
Sương giăng mộng cuối đường vương ngõ tối
Gió mờ trôi ghềnh thác đọng băng khuya
Ảo ảnh vô thường
Đơn côi chiếc bóng
Thầm hỏi hương thời gian
Về đâu...
Dạ gửi
Lớp lớp mộng yêu đương
Gió tràn hoan cõi lòng mang nắng sáng
Trăng tàn
Xé màn đêm vầng dương rạng
Tình ái mênh mang
Lứa đôi vui vầy
Ngọt bùi cùng chung tay
Hạnh phúc...
VỀ PHỐ
Em về phố
Chút se se ve vuốt tóc mềm
Phố ôm em
Đầy hân hoan bao dung êm ái
Đêm âm thầm nhẹ trải
Ru giấc em nồng nàn
Hương hoa bưởi mê mải
Lan dìu dịu chứa chan
Văng vẳng điệu nhạc buồn
Dưng nhớ người dưng quá
Phố xưa bỗng hoá lạ
Thiếu một làn hương quen
Phố vẫn dậy nồng men
Của một thời ngốc nghếch
Chập choạng những ánh đèn
Chao lòng đường bạc phếch
Bánh xe lăn mải miết
Trốn chạy khỏi phố đông
Bao ồn ào náo nhiệt
Phố ngậm cho đầy lòng
Em thả lỏng
Hoà tan vào phố
Phố nhấn chìm
Một buổi em xưa...
NGUYÊN TRÂN