Là một cây bút trẻ nhiều triển vọng của đồng bằng sông Cửu Long, thơ Phan Duy mang nhiều sắc thái riêng. Tự ví mình như ngọn lửa cháy trong mưa... mong manh tia chớp, nhưng tôi tin Duy sẽ vụt sáng và cháy mạnh mẽ hơn khi hồn thơ chín...
NGỌN LỬA
Xin một lần ta thành ngọn lửa
cháy cạn nguồn bằng gió thốc từ phía những cơn giông
tim méo mó cho vừa lòng cằn cỗi
nép lụn tàn vốn liếng
trả lại thủa ban mai
là chớp lửa
phựt giữa dòng sông mênh mông đổ trăm hướng
hơi ấm nồng quảy giác ngộ tìm tro
là nốt lửa xém khung trời gọi lá
rừng xanh xưa khoác áo mới được rồi
những đường chỉ
mang hình tinh thể cháy
xin gấm hoa đừng mê mỏi giấu cuộc đời
là chấm lửa gom những nẻo về thất lạc
lầm lũi đi trong dốc lạ
nhạt mờ
xin dâng cạn nguồn trước mùa thay gợn nét
mà kiệt cùng
ngọn lửa cháy trong mưa.
* * *
NHẠT THẾCH
Mưa thơ thẩn chiếc thìa bất động
cà phê tạp nham chiều mông lung chữ nghĩa đời văn
hạn hẹp đến rộng
thiếu hụt đến thừa
cội già đến nõn nà trên vai là khệ nệ kiếp tằm mắc nợ
mưa xấu số rớt giữa lưng không
mặn miết lòng mưa rách tưa thành trăm mảnh
chiếc thìa bất động
những chiếc thìa chẳng màng đảm đương và hỗn xược
thèm xúc cơn mưa
nêm vào ly nhạt thếch
một buổi bon chen
lẽo đẽo chiếc thìa nhiệm kỳ lạnh tanh như một ngôi chùa hoang từ những trăm năm cũ
bàn tay vận hành
thoi thóp nhìn trăn trối
bầy giấc mơ mọc rễ trên mây
không có sự lớn lên
sự yểu mệnh
lạc loài vì không bè cánh đồng liêu
chiếc thìa nhôm
chiếc thìa vàng
chiếc nào chẳng để khuấy
chợt thấy ta những giọt mưa nóng hổi vừa loãng mất trong ly.
* * *
LỐI QUÊ HƯƠNG
Bụi xưa gọi lòng nô nức
nháp con đường
những công thức nhớ quên
lối về một chuyến không tên
võng hờ cánh võng chao chênh chút dừng
nợ thêm cái nợ người dưng
để ta thất lạc lưng chừng nhớ thương
lối về! à lối quê hương
sau phiêu bạt có con đường con đợi mình.
PHAN DUY