Bùi Chí Vinh ngoài đời là anh em kết nghĩa của tôi, vốn được tặng nhiều biệt danh dân dã như "du đãng Sài Gòn", "giang hồ làm thơ", "cao bồi Nam Bộ"... Con người, tính cách và cả thơ của thi sĩ họ Bùi đều mang nét khảng khái, hào sảng, với một giọng rất riêng không lẫn với bất kỳ ai. Bùi Chí Vinh tâm sự, từng nghĩ mình đã "rửa tay gác bút" nhưng vẫn không được vì tình cảm với nàng thơ vẫn còn thắm thiết. Hãy cùng tôi thưởng lãm thơ anh...
ALÔ, NÓ KÌA!
Đưa anh ngón út anh cầm
Cái ngón ốm nhách mà em giấu hoài
Không đưa, anh nắm bàn tay
Anh nâng lên mũi đố ai bắt đền?
Bắt đền sao được hả em?
Alo di động đắt tiền, anh "to"
Nó kìa (*) nếu muốn, anh lo
Dế anh "dế lửa" học trò điếc luôn
Gáy từ lớp tới vũ trường
Bàn tay xịn, thương mến thương anh ghiền
Đưa anh ngón út nha em
Lộn ngón đeo nhẫn hết tiền của anh!
----------------
(*) Alô đời mới Nokia
* * *
ANH VÀ THẰNG NHÓC
I/
Hai mươi năm trước anh giống thằng nhóc lắm
Lủi thủi theo sau áo trắng tan trường
Rồi chiếc áo băng qua đường, biến mất
Anh tiếc hoài cái kẹp tóc cô nương
Anh bịnh thương hàn suốt ... ba ngày chẵn
Cái tội lang thang quên béng nắng trên đầu
Mà nếu có chết anh cũng không hối hận
Chỉ sợ tan trường có kẻ lén theo sau...
Chỉ một mình anh đau, một mình anh ốm
Còn riêng em đừng thương hại ngoái nhìn
Hai mươi năm trước anh giống thằng nhóc lắm
Anh độc quyền buồn ngay cả lúc... làm thinh
II/
Còn bây giờ anh khác thằng nhóc lắm
Ngồi xổm lan can và gặm bánh mì
Chờ áo trắng tan trường ơi áo trắng
Anh trải thơ tình để lót bước em đi
Nếu em bắt chuyện tất nhiên anh lơ đãng
Trời thì xanh, xe cộ rất nhiều màu
Anh quên màu trắng đến khi em hốt hoảng
Mới quay lại cười một cái dễ... xa nhau
Nếu em dửng dưng tất nhiên anh hét lớn
Em sẽ quan tâm hỡi cô gái tò mò
Thấy chưa, bây giờ anh khác thằng nhóc lắm
Ai dại độc quyền chịu đựng nỗi buồn... xo!
* * *
BÀN TAY
Khi tay em trong tay anh
Kẻ nào dị nghị sẽ thành người dưng
Mắc mớ gì phải quan tâm
Miễn sao ta nắm không lầm tay ai
Tay mà đút túi rất gầy
Có đôi chắc chắn bàn tay hồng hào
Tội gì không áp vào nhau
Đợi cho sợi tóc bạc đầu thì buông...
* * *
BÍ MẬT MỖI CON ĐƯỜNG
Chắc chắn là rất nhiều dấu chân đi qua
Chồng chất lên nhau làm người ta có tuổi
Anh chưa làm được gã gác - cửa - thời - gian
Gỡ các dấu chân để tìm sương khói
Chắc chắn là dưới những chiếc guốc, những đôi giày không biết nói
Các đôi lứa yêu nhau đã phát biểu ồn ào
Như anh đã dụi đầu vào vai em mệt mỏi
Thả lại trên đường đúng mười ngón xôn xao
Đã có cái hôn quá khứ rất nhiệm mầu
Cho vành môi hết thời kỳ tái mét
Đã thú nhận nhau những cuộc tình đầu
Cho hai gót chụm dần đêm vĩnh biệt
Chắc chắn là sẽ còn hoài dấu vết
Dấu ngón chân em, vết cứa anh mà
Và chắc chắn ở chỗ nào bí mật
Có ai tình cờ nhắc một ai xa.
BÙI CHÍ VINH