Nói đến Khúc Thụy Du (nhạc Anh Bằng), không ai không biết tới một nhà thơ tài hoa có bút danh rất ấn tượng: Du Tử Lê. Ông không chỉ được biết đến là nhà thơ có nhiều tác phẩm được phổ nhạc, mà cho tới hôm nay, ông là nhà thơ châu Á duy nhất được phỏng vấn và có thơ đăng trên hai nhật báo lớn của Hoa Kỳ: Los Angeles Times (1983) và New York Times (1996). Thơ ông cũng đã và đang được đưa vào giảng dạy, làm tài liệu nghiên cứu, đọc thêm tại một số trường đại học Hoa Kỳ và châu Âu.
AI NHỚ NGÀN NĂM MỘT NGÓN TAY?
Tháng tư tôi đến rừng chưa thức
Mưa vẫn chờ tôi ở cuối khuya
Có môi chưa nói lời chia biệt
Và mắt chưa buồn như mộ bia
Tháng tư nao nức chiều quên tắt
Chim bảo cây cành hãy lắng nghe
Bước chân ai dưới tàng phong ốm
Mà tiếng giày rơi như suối reo
Tháng tư khao khát, đêm, vô tận
Tôi với người riêng một góc trời
Làm sao anh biết trăng không lạnh
Và cánh chim nào sẽ bỏ tôi
Tháng tư hư ảo người đâu biết
Cảnh tượng hồn tôi: một khán đài
Với bao chiêng, trống, bao cờ xí
Tôi đón anh về tự biển khơi
Tháng tư xe ngựa về ngang phố
Đôi mắt nào treo mỗi góc đường
Đêm ai tóc phủ mềm da lụa
Tôi với người chung một bến sông
Tháng tư nắng ngọt hoa công chúa
Riêng đoá hoàng lan trong mắt tôi
Làm sao anh biết khi xa bạn
Tôi cũng như chiều: tôi mồ côi
Tháng tư chăn gối nồng son, phấn
Đêm với ngày trong một tấm gương
Thịt, xương đã trộn, như sông, núi
Tôi với người, ai mang vết thương ?
Tháng tư rồi sẽ không ai nhớ
Rừng sẽ vì tôi nức nở hoài
Mắt ai rồi sẽ như bia mộ
Ngựa có về qua cũng thiếu đôi
Tháng tư người nhắc làm chi nữa
Cảnh tượng hồn tôi đã miếu thờ
Trống, chiêng, cờ, xí như cơn mộng
Mưa đã chờ tôi. Mưa... đã ... mưa
Mai kia sống với vầng trăng ấy
Người có còn thương một bóng cây
Góc phố còn treo đôi mắt bão
Ai nhớ ngàn năm một ngón tay?
* * *
BƯỚC CHẬM QUA ĐỜI
Người đã thế ta còn chi tiếc nữa
Tình còn chi mà ta phải điên cuồng
Ta giận ta không thể lấy lại hồn
Không thể chuộc lại tình đã hiến
Không thể bỉ khinh người ta ca tụng
Không thể bôi nhọ chính mặt ta hôn
Tình ta đẹp nên suốt đời quý báu
Hồn như trời nên biển rộng bao la
Người có thể một phút giây bán rẻ
Nhưng riêng ta lòng mãi mãi tôn thờ
Trước bội bạc ta trở thành man dã
Móng điên cuồng, nanh vuốt muốn giương ra
Thương cho ta không thể giết được người
Mà quay lại cào mặt ta rướm máu
Ôi đau đớn đã nhận chìm ta xuống
Như con chim ủ kín vết thương mình
Lần cuối cùng ta nói với nhân gian
Ta đắm đuối nên suốt đời ta khổ
Ta vụng tính nên cuối cùng thua lỗ
Đành trở về ngủ dưới mái hiên mưa
Đành trở về cùng với hạt sương sa
Dưới hiên lạnh thấy hồn ai co quắp
Người cũng chỉ như trăm ngàn kẻ khác
Sầu hai vai ta bước chậm qua đời!
* * *
CHÂN DUNG
Tôi ngồi trong nỗi tôi riêng
Bên trong ghế lạnh, ngoài hiên bóng rời
Phòng tôi trần thiết gương người
Tường sơn kỷ niệm, vách bồi dáng xưa
Tóc người chảy suốt cơn mưa
Ngực thơm hoa bưởi, môi đưa bão về
Tôi ngồi giữa cõi-tôi-khuya
Có ai gõ cửa? Mà nghe lá chào
Tưởng người ngọn sóng lao xao
Biển muôn năm gọi tôi nào có vui
Người về có nén hương, thôi
Cắm lên phần mộ hồn tôi úa vàng
Tôi-ngồi-trong-cõi-nhân-gian.
DU TỬ LÊ