Đơn vị đồng hành
Truy cập: 10,905,700 lượt

Thơ Nguyễn Phong Việt

Thứ 7 là ngày của những đôi lứa tìm về với nhau, ngày của yêu thương thắm lại, cũng có thể là ngày cô đơn nhất của một nửa hành trình chưa trọn vẹn.

 

Hãy cùng lắng nghe những lời thơ thủ thỉ nhỏ nhẹ nhưng lại "vỡ" trong ta rất nhiều điều về cuộc sống bộn bề, nhiều hứng thú nhưng cũng không ít bất trắc này của Nhà thơ Nguyễn Phong Việt, để nhận ra “Khi ta mỉm cười và nói - thật sự rất đau/ là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…” 

  

TRÊN NHỮNG DẤU VÂN TAY…

 

 

(Cuộc đời chúng ta vốn dĩ rất bình thường và người may mắn không cần tìm cũng thấy nỗi cô đơn!)

Có những tháng ngày qua chúng ta đã sống ở giới hạn tận cùng

vì ngỡ cả thế gian này không ai muốn mình còn có thể đi chung

*

Phủ nhận một con người bao giờ cũng dễ hơn là yêu thương

nhất là khi từng gọi tên nhau bằng hạnh phúc

tập nhường nhịn nhau, tập can ngăn đừng khóc

tập vui vẻ lúc đau và tập thản nhiên trong đôi lần cô độc

để không chỉ thương mình…

*

Khi cuộc đời hứa hẹn sống phải có niềm tin

nhưng chúng ta không đủ sức để tin hoài tin mãi

không đủ sức ngồi một mình rồi đến lúc đứng lên

vẫn là cảm giác trống trải

không đủ sức nấu một bữa ăn mà người cần ăn đã trốn chạy

không đủ sức mở cửa sổ trong đêm khuya và ngăn mình đừng ngủ lại

vì đã sắp bình minh…

*

Vì ngày mai vẫn phải bắt đầu tiếp một hành trình

những gì đã đau chắc chắn rồi sẽ hết

những gì phải cưu mang trong trái tim rồi sẽ lành lặn

những gì đã buông tay rồi sẽ mỉm cười thôi không còn ân hận

những gì đã oán hờn rồi sẽ bình yên khi đối mặt

ngoái lại làm chi khi ai cũng đã có một con đường…

*

Trên những dấu vân tay của chúng ta số phận vẽ lên đó những nỗi buồn

còn niềm vui chúng ta phải tự tìm kiếm lấy

làm sao có thể giữ bên mình một thứ gì đó mãi mãi

nhất là khi yêu thương chỉ thể hiện hình hài qua những câu nói

mà chúng ta không dưới một lần đã đánh đổi tiếc làm chi?

*

Ngẩng mặt lên cho nụ cười xua hết những hoài nghi

ta sẽ nhìn thấy thôi một con người khác

một con người khiến cho ta gặp lại trong lòng mình thứ cảm giác…

một con người khiến cho ta bình yên ngay cả khi buồn đau cho riêng mình nhiều nhất

một con người khiến cho ta hiểu sự tồn tại của mình là cần thiết

một con người thành thật

để yêu thương…

*

Không mấy ai đủ thông minh để nhìn thấy hết gian khó trên một con đường

cứ đi vì cần phải đi cho mình còn được sống

có bao người mất mát yêu thương cả cuộc đời đâu mà sợ chẳng tìm ra hạnh phúc

sẽ là diệu kì khi có lại niềm vui lúc tình yêu khô hạn và một giọt nước mắt

cũng có ý nghĩa của sự hồi sinh…

*

Trên những dấu vân tay của chúng ta

yêu thương thường được nhìn thấy bởi những trái tim cùng nhịp đập vô hình!

 

 * * *

 

KHI TA MỈM CƯỜI VÀ NÓI…

 

 

Khi ta mỉm cười và nói - không sao

là riêng mình ta biết đang đau xé lòng chứ không ít

*

Khi ai đó khuyên ta cố gắng sống đi đừng mỏi mệt

ta chỉ biết lắc đầu – giá như là trẻ con...

*

Trong suốt cuộc đời ta nhiều lần đã nhìn thấy những vết thương

những giọt nước mắt rơi không thành tiếng

những lần gượng cười mà nỗi đau nổi lên theo từng đường gân thớ thịt

những người sống mà không hề biết rằng mình đã chết mãi đến tận cuối đời...

*

Từ lúc nào đó ta không còn ước mong gì nữa khi ngước nhìn bầu trời

tự mình xoa tay để cho mình hơi ấm

xếp lại những cuối tuần vào một chiếc hộp

rồi buộc lên nó những ánh nhìn vô cảm

biết đến bao giờ mới mở ra?

*

Khi ta mỉm cười và nói - có gì đâu phải xót xa?

là riêng mình ta biết bờ môi đang lem đầy đắng chát

*

Khi ai đó choàng người ta bằng một cái ôm thật chặt

ta không hề muốn đánh rơi hơi ấm kia chút nào!

*

Giá như có thể trả lại được con đường mà ta từng bước đi bên cạnh nhau

trả lại những dỗi hờn vào thời gian chờ đợi

trả lại những nghi ngờ vào một câu hỏi

trả lại bàn tay cho bàn tay, bờ vai cho bờ vai và con người cho con người

lần đầu tập nói dối ta có thật lòng yêu?

*

Cuộc đời giành giật từng ngày nắng và tặng cho ta hết những đêm thâu

thêm giấc ngủ khóa cửa bỏ trái tim tự co ro ngoài hiên vắng

ta đã đi hết mùa đông mà vẫn tin rằng mùa đông chưa bao giờ về đến

lầm lũi như một người nhìn thấy cuối đường là ánh lửa mà cứ lo vụt tắt

ta kiệt sức vì lo toan…

*

Khi ta mỉm cười và nói - cảm ơn

là riêng mình ta biết không chút nào muốn thế

*

Khi ai đó bày cho ta cách xóa đi một phần trí nhớ

sao ta không chọn lựa để quên?

*

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này

chỉ trong một đêm chẳng phải khoảnh khắc bình minh trong suy nghĩ của ta là đẹp nhất?

*

Nếu bão tố có thật sự đi qua cuộc đời này

chỉ trong một giây phút chẳng phải những gì ta cần chỉ là được siết tay nhau?

*

Khi ta mỉm cười và nói - thật sự rất đau

là riêng mình ta biết ta cần bắt đầu lại…

Cứ ngồi lặng im thế, và khóc…

Giữa những ngập tràn của bóng đêm

giữa những yêu dấu đã vỡ vụn trong tay mình

ta cứ ngồi lặng im thế, và khóc…

*

Không thể nói với ai điều mà ta ngỡ là vĩnh viễn

không thể nói với ai về thứ tình yêu mà ta đã từng thề chẳng bao giờ hối tiếc

không thể nói với ai rằng trái tim ta thật ra chỉ còn mang hình hài của đất cát

không thể nói với ai những gì sót lại trong cuộc đời ta

có khi tệ hơn cả giọt nước mắt biết làm ấm lòng vào giây phút đớn đau…

*

Ta cứ ngồi lặng im thế như chưa được một người hứa về ngồi khóc bên cạnh nhau

cõng lên vai giùm những muộn phiền của đêm nào thức trắng

tách ra nỗi đau nào hồn nhiên, nỗi đau nào trĩu nặng…

rồi đặt lên chăn gối một viên đá ướp lạnh những giấc mơ thiếu vắng tiếng cười…

*

Biết rằng sẽ nợ đôi bàn tay vào khoảnh khắc bất động với đôi vai

bỏ mặc cho gương mặt người câm nín như pho tượng

chỉ chờ được hồi sinh mà chờ mãi không đủ đầy được cảm xúc

rồi tuyệt vọng hóa thân vào một kiếp khác

để oán ghét chính bản thân mình!

*

Những gì còn sót lại trong dáng ngồi ấy chỉ là đường nét của nỗi cô đơn

vẽ bằng hơi thở dài ngơ ngác

làm sao hiểu con người của ngày hôm nay

thật ra đâu còn gì là đơn giản sống một quãng đời nhiều lo toan mà lo toan nào cũng dành cho người khác

đã phải quên mất mình…

*

Ta cứ ngồi lặng im thế rồi sợ hãi khi nghĩ đến giây phút đứng lên

lúc trong lòng không còn gợn sóng

ta cười nói hồn nhiên ngoài kia bằng một bộ mặt lạnh lùng nhất

ta yêu thương theo cách của những người sinh ra không hề có tuyến nước mắt

ta từ chối cuộc đời ta…

*

Từ muôn trùng ký ức

ta vẫn đủ mười ngón tay để chìa ra

nhưng rồi biết đã như người đuối sức không thể nắm giữ

dù chỉ là giản đơn như một sợi tóc phải chờ đợi đến khi trái tim rời bỏ từng phần tình yêu

trên chiếc bóng ta mới dám nhận lại mơ ước bình thường…

*

Được ngồi lặng im thế, và khóc…

cho tất cả những yêu thương!

 

* * * 

 

ĐÃ ĐI QUA THƯƠNG NHỚ...

 

 

Chúng ta có niềm tin đi đến cuối đất cùng trời

dù có phải trả giá nhưng cuộc đời... luôn có nhiều ngã rẽ!

Phải những ai đã từng đi qua thương nhớ

mới thấy cô đơn chưa bao giờ là thứ ta muốn chọn lựa

ta chỉ chọn sống dưới một mái nhà nhiều lối vào và cửa sổ

những luống hoa hồng vàng rạng rỡ

đêm đêm nhìn trời và đoán một vì sao dành cho chúng ta sẽ hiện rõ mọi điều ước ao?

 

Ta cứ hình dung về ngôi nhà với những đứa con

ngày sau chúng thì khóc mà chúng ta phải cười dỗ đút từng muỗng thức ăn vào cái miệng bé nhỏ

và thấy yêu thế giới qua mắt nhìn của trái tim chưa biết về đau khổ

đơn giản là ghét-thương...

 

Những buổi sáng thức dậy khi chúng lớn dần lên

sẽ phải giành nhau tuýp kem đánh răng đến ầm ĩ

sẽ liếc nhau trong bữa ăn để đọc từng ý nghĩ

sẽ nắm tay nhau khi vui và bĩu môi lúc giận dỗi không cần sống với chua cay…

 

Chúng ta thương những ngày ít gió và nhiều mây

những ngày chỉ nói với nhau bằng ánh mắt

những ngày chỉ cần tựa vai đã thấy lòng thanh thản

những ngày mà nỗi cô đơn cũng cần như hạt muối mặn

nêm vào những bình yên…

 

Nhưng cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ chờ được đặt tên

để người định nghĩa lại hạnh phúc

để so đo thiệt hơn những mất mát

để lần đầu tiên trong lòng người nghi ngờ tình yêu không phải là thứ duy nhất biết cách làm tổn thương…

 

Ngôi nhà được trả về với những luống hoa hồng vàng cửa sổ, lối đi…

phải khép lại những vì sao rồi cũng đến lúc giật mình chứ không thể sáng mãi

những tiếng cười trẻ con vẫn chưa đủ nhiều tưởng tượng cho quãng đời ấy

và người bước đi…

 

Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vay

nên nợ nần chỉ đong bằng cảm giác

nên sợ cuộc đời về sau sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt

nên lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng bỏng rát dù đau đến xanh xao…

 

Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?

NGUYỄN PHONG VIỆT

Top