Đơn vị đồng hành
Truy cập: 10,905,784 lượt

Thơ Ngọc Thiên Đan

Ngọc Thiên Đan là một tác giả "trẻ", vừa mới xuất hiện làng văn 2 năm gần đây, hiện đang sống và làm việc tại hải ngoại. Thơ tình của tác giả này mang một nét trải nghiệm rất riêng. Trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc!

 

BAO GIỜ CHO ĐẾN THÁNG MƯỜI?

 

Bao giờ cho đến tháng mười?

Để anh gom nhặt những lời yêu thương

Mãi mê rong ruổi ngàn phương

Giật mình nghe tiếng giọt sương cuối mùa

 

Cuối mùa Thu ai ru em ngủ?

Để Đông về gõ cửa ngoài hiên

Và tháng mười nhẹ nhàng khe khẽ…

Trao cho em “hai chín” quả Đào Tiên

 

Em e ấp hài xinh và bước nhẹ

Vén vườn yêu như thể chưa từng…

Anh đứng ngắm mây trời như chết lặng

Tự bao giờ trong khóe mắt rưng rưng…

 

Rồi từ đó sóng tình trôi trôi mãi

Bến bên ni, bên nớ ngút ngàn xa

Em gối chiếc… Anh luôn chờ trăng muộn

Một vầng trăng chia đôi ngả sơn hà

 

Đêm đốt lửa tao phùng đêm hạnh ngộ

Soi dấu chân, ánh mắt bóng hình yêu

Em đón nhận sáu mầm xanh rạng rỡ…

Như trúc mai như Quỳnh nở đêm Nguyên Tiêu

 

Biển hôm ấy sóng yên và gió lặng

Yến Oanh vàng (Hoàng Yến) thánh thoát vút ngàn xanh

Và hoa lá xem chừng như ướm nụ

Rượu ngà say “Hương Lửa hẹn Ba Sinh”

 

Ta lạc lối giữa rừng hoa, suối lạ

Anh miên man “Lưu Nguyễn nhập Thiên Thai”

Mắt em nhắm lâm râm cầu thần nữ

“Đưa con về bến hẹn” cõi nhân gian

 

Đêm Tây Phú chim rừng… nghe não nuột

Gió Hầm Hô như len lén lay mành

Anh cứ ngỡ trăng ngà choàng lên gối

Đem âm ba cung Quảng phủ lên anh

 

Nhưng mơ ước cũng chỉ là mơ ước

Gà làng bên giục dã ánh sao mai

Tan hình bóng “Liêu Trai” ngàn năm trước

Khúc “Nghê Thường” thôi hẹn tháng năm dài.

 

* * *

 

CON GHEN

 

Trong góc khuất “Con Ghen” hèn hơn bóng tối

Nơi “Hí Trường” con rối cũng bật cười…

Ánh đèn tắt, dứt lời… Rối khóc

Nhân thế ra về, giăng mắc hạt mưa rơi

 

Cánh gà sân khấu bời bời…

Chao nghiêng kịch bản ai người sẻ chia?

Sau cuộc chiến… người bên nớ-Ta bên kia

Tráng sĩ bỏ mình không một tấm bia

 

Trăng mờ tỏ có đủ dẫn đường ai lạc lối?

“Con ghen” nghẹn lời “con ghen” không nói

Tan cuộc hí trường, Con rối cũng lặng thinh!

 

Ong bướm bay đi… hoa lá bỗng giựt mình

Sương “mờ ảo” có xây thành đắp lũy?

Trong góc khuất “con ghen” say lúy túy…

Ai nói? Ai cười? Mộng mỵ thế gian

 

Rối cười cất giọng hò khoan…

“Đường vào tình sử” tính toan sao người???

Tính-tình-tinh-tính-tình ơi…

15.11.2014

 

  

 

EM GIỮA VƯỜN TRĂNG

 

Em yêu ơi! Đêm nay là đêm gì nhỉ?

Mà ngoài kia cây cỏ bỗng dậy thì!

Sông ngừng trôi, mây nước chẳng buồn đi

Như níu giữ cho đêm thu dừng lại

 

Đêm nguyệt tận, bởi ngàn sao anh hái

Kết hoa đăng trao “Vệ Nữ Tình Yêu”

Trăng hờn ghen, sao thẹn nét yêu kiều

Em “ngoe nguẩy” chao nghiêng trời cổ tích

 

Không gian tím cuối thu, đêm tĩnh mịch

Mà trong anh như dậy khúc quân hành!

Như Hạc kia bay “vút”… tít trời xanh

Em “thánh thoát” giữa ngàn trăng giá lạnh

 

M.Đ hỡi em là Tiên hay là Thánh?

Là Chiêu Quân, Giáng Ngọc hay Ngu Cơ…???

Là Mi, La, Rê, Đố…ở “Cung Chờ”?

Để ngân tiếng “Tơ Đồng” rung Nguyệt lạnh!

 

Mây gió hỡi! xin thần ban sức mạnh

Cho ngàn lau, sóng nước “Bến Sông Trăng”

Cho thuyền neo “bến đợi” chốn cung Hằng

Cho “Bên ấy” miên trường trong giấc mộng.

 

* * *

 

PHÚT GIAO MÙA

 

Băng chưa tan sao Mai vàng vội nở?

Xuân mờ xa mà én liệng đầy trời!

Em e thẹn vòng tay chiều lộng gió…

Cuốn đời anh như nước chảy huê trôi…

 

Ngày chào đời em cười hay đã khóc?

Đời em vui trong sóng mắt tinh khôi

Tiếng ai kia như vàng rơi ngọc rớt?

Khiến tim ta cũng vỡ nát đi thôi

 

Em cuộn mình trong vòng tay nồng ấm

Anh lãng du mãi tận cõi mù khơi

Em chễm chệ lên ngôi từ dạo ấy!

Anh oằn mình trong ngục thất tả tơi

 

Đời không đáng một nụ cười trong gió

Thôi sống chi với ân thãi duyên thừa?

Vĩnh biệt mùa Đông rồi Xuân rồi Hạ

Gánh mùa Thu ta lầm lũi trong mưa

 

Thôi em! Nói chi trên điện ngọc cung Vua?

Anh gục ngã nơi pháp trường sóng mắt

Hồn anh bay cao, thân hèn về đất

Phút giao mùa em cố nhặt mảnh trăng tan.

NGỌC THIÊN ĐAN

Top