Chung Bảo Ngân quê ở Tam Bình, Vĩnh Long. Hiện là sinh viên năm cuối Khoa Văn học & Ngôn ngữ, trường Khoa học - Xã hội & Nhân văn TP.HCM. Đồng thời, là thành viên Câu lạc bộ Cây Bút trẻ. Thơ Ngân bình dị, mộc như chính tính cách em. Hãy cùng tôi đọc thầm chùm thơ em để thấy người trẻ đôi lúc cũng cô độc trên con đường đầy nắng của chính mình...
ĐỘC HÀNH
lặng lẽ bước đi
không lời nuối tiếc
con đường mòn
cây lá gọi thầm tên
cất bước đi
hoàng hôn vương hương khói
mây cuốn cuộn chân trời
vệt nắng vội vàng rơi
bước đi
chân trần ngân đá sỏi
tê buốt đôi vai gầy
gió hú lạnh gò hoang
đi
đi và đi
ước mơ tan cùng làn khói xám
đêm ngơ ngác quay về
buông mình mộng mị câu ca…
liêu xiêu ký ức xót xa
ru anh ru giấc mơ hoa chóng tàn
khói mờ... sương lạnh... mộng tan
một con tim nhỏ gò hoang độc hành.
ĐÂU ĐÓ GIỮA SÀI GÒN
đâu đó giữa Sài Gòn
em nghĩ về anh
nghĩ về những niềm riêng
mang dáng hình chàng trai lang bạt
khi giọt sương mai khẽ khàng
chạm môi đoá phù dung nở màu trinh bạch
anh như cánh chim bằng
mải miết rong ruổi trời xanh
bụi phong trần
thành chất liệu điểm trang
vần thơ thêm màu sương gió
đoá phù dung vừa nở ra
hoa vẫn còn tươi sắc
và...
đâu đó Sài Gòn
em chợt nghĩ về anh
ở nơi nào chắc anh cũng đã thấy bình minh
kìa anh...
mặt trời lên cao
những cánh chim bắt đầu hành trình phiêu bạt
anh cũng đang dang đôi tay đón chào một chân trời xa lạ
nhưng chắc anh chẳng nhớ gì đến một đoá phù dung
đâu đó giữa Sài Gòn
em nghĩ về em
nghĩ về những niềm riêng
mang dáng hình mỏng manh của một loài hoa bạc mệnh
khi sương mai tan
trên cánh môi mềm của tình yêu vừa chớm nở
ở đâu đó Sài Gòn
em
thấy nhớ về anh!
LƯNG CHỪNG
lưng chừng nhớ
lưng chừng thương
lưng chừng hạnh phúc
vô thường qua nhau
người về mộng mị mai sau
tay ai còn giữ áo nhàu nếp xưa
còn đây một chút duyên thừa
lưng chừng thêm nữa
cho vừa đê mê
ta về khép nỗi tái tê
lưng chừng
thả
mảnh
trăng thề
hư không…
GIẬT MÌNH
giật mình tan giấc mơ xa
giật mình giọt ấm vỡ ra môi mềm
giật mình lá rớt ngoài thềm
giật mình dế khóc trắng đêm gió gầy
giật mình qua giấc mộng say
giật mình hư thực đắng cay lặng tràn
giật mình lạc nhịp tơ loan
dây chùn phím lỡ đa đoan phận mình.
CHUNG BẢO NGÂN