Trần Mai Hường là chị Cả trong nhóm thơ nữ Đa mang Anh của tôi. Thơ tình là thế mạnh rất duyên của chị. Những khát khao đàn bà được chị thay lời trong thơ khi cuồn cuộn sóng, lúc bồng bềnh mây, rồi hun hút gió... tạo nên chất men tình thật đậm đà hương vị.
MÙA EM
Mùa đang thì thiếu nữ
Cánh đồng ngậm đòng chờ trận mưa đầu hạ
Nồng nã mùi cỏ bén chồi
Thinh không đánh rơi từng tiếng gió
Chiều gấp mình thành đôi
Trăng nhu nhú mầm
Vội như đêm vội
Mùa thiếu nữ
Dậy lên từ đôi gò chum chúm chũm cau
Những rung động mảnh
Bừng lên má hây những ngọt ngào không duyên cớ
Tìm mình trong mắt ai
Mùa thiếu nữ
Chảy tràn trên khúc lãng du
Đắm mình vào góc lặng
Tự mình hân hoan
Mùa chưa bóng dáng anh
Cầu vồng cầm sắc màu soi tìm quá khứ
Em phóng sinh giấc mơ cuối cho mình.
* * *
ĐA MANG NÀY TÊN ANH
Thế là xa…
Gió lạc giọng hỏi những điều cắc cớ
Nắng vô tâm thả muôn ngàn lát vỡ
Nỗi buồn dài như sông…
Có những lúc em không hiểu nổi mình
Không hiểu tại sao hôm nay đất trời bất thường đến vậy
Và hình như…
Có gì trỗi dậy
Nảy xanh mầm tương tư…
Em đã dầm mình vào đám lục bình biếc tươi kia
Giấu run rẩy suốt một chiều nắng mỏng
Anh làm sông dệt khát khao thành sóng
Vây bủa lục bình em…
Có bài thơ bất chợt ghé trong đêm
Đêm rộng lắm
Thơ khép lòng bối rối...
Em xô lệch giữa điệp trùng dấu hỏi
Đa mang này tên anh.
* * *
LÒNG TRĂNG
Gieo mầm từ hạt ngu ngơ
Nhận về giọt giọt dại khờ vọng âm
Non như lộc nõn khép thầm
Mới xanh chút mướt đã đầm dại khôn
Ngang mùa mùa ngỡ lối son
Nhón chân hư ảo xoay tròn cuồng say
Tìm chi phía rát chân mây
Ngóng chi mù mịt phía dày dày đêm
Vén sương người thả bóng rèm
Tránh sao khỏi vướng những đèm đẹp giăng
Lòng trăng từ ấy thôi rằm
Mặc cho đời cứ trăm năm cuộc người...
* * *
NỖI BUỒN NGANG
Có nỗi buồn ngang gió
Mộng du vào góc tôi
Thấy dại khờ thêm nhánh
Tua tủa đau đâm chồi
Có nỗi buồn ngang nắng
Lung liêng như mới vừa…
Xõa vào đêm mất ngủ
Nhắc những điều chát chua
Nỗi buồn rơi ngang mắt
Ánh cười sao lấm lem
Mở tròn đôi mi khép
Lần vách đời mà quên
Buồn ngang chùa gõ cửa
Bình tâm như chưa từng...
Tinh diệu ồ chuông chín
Tự lòng thiền ngân rung
Nỗi buồn tên phố thị
Ngang qua đời… qua ngang
Thèm hóa thành thân bụi
Giấu nỗi mình hoang mang
* * *
ĐỐT MIỀN CHAY TỊNH
Ngang trời rớt một tên anh
Nghe chênh vênh giữa phong thanh
Mơ hồ
Nhớ nào chạm nhớ vu vơ
Đốt miền chay tịnh bằng mùa xanh non
Em riêng mang những khuyết tròn
Tìm trong ảo ảnh màu son mới vừa...
Cuối chiều thương giọt nắng thưa
Cho mình ngơ ngẩn đêm thừa mình đêm
Biển ơi sóng khát giấc mềm
Ta ơi buồn đã đẫm mèm mắt môi
Từ thơ trót dại chữ người
Từ em bao khuyết tròn rơi
Không tròn…
TRẦN MAI HƯỜNG