"Đàn bà đo hạnh phúc trong quanh quẩn đàn ông" là tập thơ đầu tay của Thái Thuận Minh. Là đàn bà làm thơ, lại đã có chồng, Thái Thuận Minh mang nhiều trải nghiệm, suy tư về tình yêu, hôn nhân, rộng ra là về cuộc sống vào trong từng con chữ. Không phải màu hồng lãng mạn nhưng cũng không chỉ màu xám bi kịch, thơ Thái Thuận Minh có nhiều mảng màu đan xen như vốn dĩ cuộc sống. Lời thơ lúc ngọt ngào, khi chua chát, trào lộng. Trên hết là tiếng lòng của phụ nữ, nói với chính họ, với những người phụ nữ quanh họ và với cánh đàn ông.
ANH MONG EM ĐỪNG GHEN VỚI CHỊ
Anh mong em đừng ghen với chị
Bởi dẫu sao chị đã thuộc về quá khứ … xưa rồi…
Ai chẳng có một thời đánh rơi
Chút lòng mình rồi ngẩn ngơ tìm mãi.
Chị đã cùng anh đi qua những ngày trẻ dại
Nông nổi, khùng điên, cay đắng, ngọt ngào…
Em ơi, Viên kẹo đầu đời luôn ngọt nỗi khát khao
Nhưng nuôi lớn anh mới là gừng cay, muối mặn.
Mình đã buộc vào nhau
Thời gian chắt bằng nước mắt
Chia nửa bát cơm, xót nỗi nghẹn ngào
Chung giọt máu đào em gọi tên là hạnh phúc…
Mình cũng cùng nhau đi qua bao vinh nhục
Mua căn nhà đầu tiên em hết khóc lại cười
Chiếu chăn cũng giật mình thấm giọt hạnh phúc rơi
Mình có những điều chung nhau… mà không ai xen vào được
Vậy nên, mong em đừng bận lòng người sau kẻ trước
Nếu thương anh, không tự biến mình thành cơn gió ngược
Thổi xuân đi rồi trách Tết không về…
* * *
EM PHƠI NỖI BUỒN TRÊN BẬU CỬA
Hơn một lần giặt áo cho anh
Em phơi nỗi buồn trên bậu cửa
Vết son đỏ thổi bùng… Bão… lửa…
Anh quên chùi Cháy rụi lòng em…
Anh vẫn về nhà bằng âu yếm cũ mèm
Em ngơ ngẩn đón anh bằng nụ cười người khác …
Thầm nghe lòng mình tan nát
Những niềm vui đánh lừa…
Có phải mình đã cùng nguyện thề
Dù thế nào cũng để lại bão giông sau cánh cửa
Anh bảo đời ngoài kia lọc lừa tráo trở
Ngôi nhà mình dành nhen lửa yêu thương…
Giờ em chỉ muốn hét lên
Cho thỏa nỗi chán chường
Rồi băm vằm anh thành trăm ngàn mảnh vỡ
Xâu lại cùng dang dở
Xấu đẹp gì em biết với riêng em…
Nhưng em chỉ âm thầm khóc như một đứa hèn
Thương kiêu hãnh thuở xuân thì vụn vỡ
Phận đàn bà như miếng chanh cắt dở
Vắt kiệt mình, chua lại nỗi xác xơ…
Em có thể làm gì hơn được nữa bây giờ
Tay trái tát anh thì tay phải em xoa đi đau đớn
Em hóa đá mình rồi
Sao sóng lòng vẫn gợn?
Đã bao lần em thức đợi bình mình
Và phơi nỗi buồn trên bậu cửa…
* * *
KHI LỜI YÊU ĐÃ NHỜN
Em nằm bên anh
Nỗi cô đơn chen vào giữa
Gần thịt da mà sao thiếu lửa
Chân giạng ra rồi, ánh mắt vẫn nằm nghiêng
Nhớ có thời mình yêu nhau đến dại điên
Anh siết em trong cồn cào nỗi nhớ…
Em nuốt từng lời anh
Lạc đôi nhịp thở
Thoắt khóc, thoắt cười, mê mị giữa bùa yêu…
Giờ em nằm đây ngẩn ngơ thương cảnh chợ chiều
của lời yêu đã nhờn
và mệt mỏi sở hữu nhau riêng rẽ
Anh nhàu nhĩ chiếu chăn rồi mình em bóng lẻ
Tự ve vuốt mình nước mắt ứa mềm môi…
THÁI THUẬN MINH