Nhà thơ Ngô Văn Cư hiện đang sống và làm việc tại Bình Định, Hội viên Hội VHNT Bình Định. Anh đã xuất bản 6 tập thơ, 2 truyện ngắn và nhận được nhiều giải thưởng văn học. Tôi đọc anh cũng nhiều, nhưng ám ảnh nhất phải kể đến bài thơ Rừng ơi. Xin trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc!
RỪNG ƠI!
Những cánh bướm không bay theo đàn
Men theo con dốc dài và nhỏ
Chấp chới
Như đếm từng hơi thở.
Giữa cái nóng nung lá vàng lá đỏ
Dòng sông tuyệt vọng vắt qua trời xanh.
Có những đêm mất ngủ triền miên
Bỗng dưng thấy đất trời cũng lạ
Mưa từng cơn mà nắng cứ trượt dài
Như niềm vui thoáng qua mà nỗi buồn dai dẳng
Trời đất và tôi có gì giống nhau chăng!
Trong mơ tôi lại thấy đàn bướm bay
Những trưa hè
Cổng nhà ai có tường hoa nở trắng
Cây trên rừng đứng giữa sân nhà phủ bóng
Cổ thụ nẩy lá non
Biệt thự khoe màu diêm dúa
Rừng ửng lên màu máu
Tôi mong manh
Nhìn phía không con người!
Đã không còn cây sao gọi là rừng
Không là rừng sẽ không thâm u huyền bí
Không thâm u huyền bí thì lấy gì khám phá
Không khám phá thì không biết thú hoang sống ra sao
Lẽ nào đến khu biệt thự có tường hoa nở trắng kia
Tìm dấu vết của rừng?
Tôi băn khoăn loài thú hoang sống nơi đâu
Khi rừng trơ đất đỏ?
Khi rừng trơ đất đỏ
Loài thú hoang sống ra sao?
Giữa hai cơn mơ trong những đêm mất ngủ triền miên
Tôi gào lên: Rừng ơi! Rừng ơi!
NGÔ VĂN CƯ