Thái An Khánh là bạn thân của tôi, cũng là đồng hương Bình Định, hiện là giáo viên của một trường PTTH. Nhưng ở Khánh có niềm đam mê thơ văn rất mãnh liệt. Giải thưởng thơ Haiku năm 2013 có thể nói là một dấu ấn đáng nhớ trong đời thơ nhiều gian truân của anh bạn này. Hãy cùng tôi, chiêm nghiệm và đồng cảm với hai bài thơ mới anh vừa gửi, để hiểu thêm và trân quý thêm về một cây bút tài hoa...
LỬA
Đương đông chí cái nhìn em chuyển hạ
anh tan chảy đến giọt cuối cùng
không thể giấu diếm sự hiến dâng sóng mặt
bao giờ hết độ nóng đôi môi?
Những bờ biển ta qua
những bàn tay kiếm tìm
mùa xuân núi đồi
hổn hển theo điệu va của răng
như mắc kẹt vùng đá ngầm
sóng và sóng lấp lên nhau…
Em là niềm tin còn sót lại trong anh sự thật giữa đời bập bênh gian dối
em là năng lượng chảy tràn vào anh nóng hổi những tinh cầu nhập thể
em là tất cả yêu thương mỗi sớm mai anh nghĩ về mọi người
Tim anh bị mắt em đánh cắp
em đừng bỏ quên hoen rỉ
em đừng để mùa đi hoang tê cóng
em hãy là ngọn lửa
em hãy là gió xô
cháy bùng đời anh
mặc quỷ kia nổi giận
ta trong nhau nồng nàn…
* * *
SỪNG TÊ GIÁC
Tê giác trong lồng kính
đứng bất động
đôi sừng chỉ thiên
mắt nhìn nổi bão
Thành quách ngàn năm
hồn thiêng văn hóa
phút chốc nổi nông
kí ức nằm nghe giấy mục
Nghệ nhân hát xẩm
hát quên tuổi mình đã già
nức lòng khán giả cao niên
đau đáu lời di nguyện
Thôi triết thuyết diễn đàn
bởi thế giới muôn đời là một
sen vẫn nở giữa lòng chân lí
xuân đương về ngan ngát tình thương.
THÁI AN KHÁNH