Trương Mỹ Ngọc hiện đang là sinh viên Trường Khoa học Xã hội & Nhân văn TP.HCM. Cô bé này bề ngoài hồn nhiên và nhút nhát, ít nói, nhưng thơ đầy nội tâm. Cùng chiêm nghiệm về đời, về mẹ, về anh,... với chùm thơ em vừa gởi cho tôi.
CON KỂ MẸ NGHE NHỮNG CHUYỆN RẤT LẠ ĐỜI (!)
Sao thế kỷ này lạ quá, mẹ ơi!
Nước biển xanh nhuộm tanh mùi máu
Cá tôm hiền lành chẳng còn nơi nương náu
Đành phơi bụng trắng ngần cười nhạo trời xanh
Con chợt muốn chạy về ôm mẹ ngủ giấc lành
Ở ngoài này sống chết quá mong manh, con sợ!
Về xòe tay xin mẹ tiền mua vài ba quyển vở
Ngồi viết lại chữ tình, chữ nghĩa, chữ nhân.
Những chữ đầu đời con học thuở lên năm
Cái thời còn ê a "nhiễu điều phủ lấy giá gương" mẹ dạy
Bài học vở lòng bây giờ con quay lại
Thấy con gái mẹ còn khờ dại lắm thay.
Hồi đó con tin rằng bầu trời thuộc về những cánh chim bay
Còn biển rộng kia là chốn thuộc về tôm về cá
Người sống trên mặt đất hiền hòa với hoa thơm cỏ lạ
Mọi thứ đều giản đơn như là suy nghĩ của trẻ thơ
Những chuyện hôm nay mẹ không dạy bao giờ
"Giá gương" kia chẳng còn chờ "nhiễu điều" phủ lấy
Mà phủ bằng bạc bằng vàng bằng tiền tài lộng lẫy
Con chợt thấy thương mình đã quá đỗi thơ ngây!
Con mệt nhoài với năm tháng đổi thay
Muốn về ôm mẹ mà khóc òa lên cho thỏa những ngày ấm ức
Muốn nương gió trời vào những trưa nóng nực
Máy lạnh, điều hòa cũng bất lực trước thời gian
Mẹ ơi, sao người ta nói nhiều về biển bạc, rừng vàng
Mà lại cam tâm nhìn biển, rừng bị bao người tàn phá
Sao người ta có thể chịu đựng thói đời đắng cay nghiệt ngã
Mà vẫn dửng dưng cười, sao lạ quá, Mẹ ơi!
Khi nghĩa nhân cũng phủ phục trước thói đời
Con muốn trở về ngồi nhìn mẹ thêu thùa may vá
Chiều cùng ba ra đồng bắt cua, câu cá
Nghe em trai đọc bài bên cửa sổ ê a...
Cuộc sống yên bình như những tháng năm qua
Con xót xa lòng khi nghĩa nhân bị tiền tài đè bẹp
Lòng mẹ bao la mà lòng đời nhỏ hẹp
Con còn thiết tha gì những "tốt đẹp" ngoài kia?
Mẹ ơi, con sẽ về nghe mẹ dạy những trừ, cộng, nhân, chia
Để tính cho tròn những sớm khuya mưa nắng
Đường đời ngoài đây chưa bao giờ bằng phẳng
Người với người còn lẳng lặng hại nhau...
Giữa vô vàn câu hỏi tại vì sao?
Mẹ chỉ ôm con vào lòng mà thở dài cam chịu
Thế giới của trẻ thơ thì bao la kỳ diệu
Thế giới kẻ trưởng thành thì mệt mỏi biết bao nhiêu...
Khi "giá gương" chẳng được phủ bởi "nhiễu điều"
Thì chuyện thế nhân chỉ là chuyện sớm chiều mau thay đổi
Khi đúng sai chẳng ai phân định nổi
Những kẻ có tiền thì có lỗi chi đâu (!)
Có phải rằng nước mắt với nỗi đau
Vốn không màu nên chẳng ai trông thấy
Ở ngoài này khó khăn biết mấy
Con chỉ muốn về nhà, ôm mẹ ngủ, vậy thôi.
CHUYỆN CỦA MẸ, CHUYỆN CỦA ANH…
Lâu rồi mẹ chẳng đi đâu
Cứ ngồi trước cửa buồn rầu ngóng anh
Anh mê biển rộng trời xanh
Mà quên đi mẹ mong manh tuổi già
Lâu rồi anh chẳng về nhà
Biển trời sông núi la cà đó đây
Mẹ tìm anh khắp trời mây
Chùn chân mỏi gối nơi đây mẹ ngồi
Mẹ trông những chốn xa xôi
Mẹ trông những buổi trăng ngồi trên cao
Anh giờ đang ở nơi nao?
Nghe chăng lòng mẹ nghẹn ngào nhớ thương
Làm chim bay đến muôn phương
Chỉ quên một nỗi nẻo đường về quê
Biển trời dài rộng lê thê
Đời người ngắn ngủi mải mê được gì?
Ngày xưa cha bỏ mẹ đi
Mẹ kiên cường sống là vì có anh
Tuổi xuân mẹ cũng mong manh
Dãi dầu mưa nắng tóc xanh phai màu
Ngày xưa môi mẹ hồng đào
Mắt lao xao gió dạt dào sắc xuân
Dây tơ đứt gánh giữa chừng
Mộng vàng khép lại ngập ngừng xót xa
Người ta nhung gấm lụa là
Mẹ anh thì chẳng thiết tha thứ gì
Thanh xuân cứ vậy qua đi
Một đời hiu quạnh chỉ vì thương anh
Bây giờ em kể ngọn ngành
Anh về cùng mẹ hay đành lòng xa?
Biển trời là của người ta
Quê nhà mẹ đợi mới là của anh…
THU…
Ta đã gom lá vàng suốt mấy độ thu sang
Nhưng vẫn không giữ nổi chút mơ màng trong mắt biếc
Ta không giữ được trời xanh tha thiết
Ta không giữ được người,
Ta biết vậy,
Nên đi...
Người từng nói với ta người rất sợ chia ly
Ta gom nắng suốt mùa thu vẫn không thể ngăn nổi mắt mi người đừng ướt
Ta không cản nổi thói đời dọc ngang xuôi ngược
Ta bỏ cuộc rồi
Ta biết
Ta thua…
Ta không thể cùng người chạy trốn những cơn mưa
Không thể nép mãi dưới tán cây thu nhìn lá vàng rơi xào xạc
Trong vòm mắt người là trời xanh bát ngát
Ta chỉ là chiếc lá mỏng ven đường
Dám đòi hỏi gì đâu…
Ta không thể thức cùng người hết những đêm thâu
Mỗi sáng đứng vươn vai dưới hiên nhà đầy nắng
Ta không thể bắt người mãi nghĩ suy, lo lắng
Về những trăn trở đời thường,
Ta biết vậy,
Nên buông…
Không có ta, xin người cũng đừng buồn
Đừng trách, đừng hờn mùa thu nhỏ dại
Trong tầm mắt người trời xanh là mãi mãi
Đừng bận tâm làm gì một kẻ ngốc như ta...
Người cũng đừng ngồi trước hiên nhà ngóng những cánh chim xa
Lũ thiên di năm nào đã bay về chốn khác
Người đừng nhặt lá vàng những buổi chiều nắng nhạt
Đừng mãi dại khờ
Đừng ngốc nghếch giống như ta.
TRƯƠNG MỸ NGỌC