Trong con người Bùi Phan Thảo, cái chất Quảng Trị đậm đặc, dù anh cũng nhiều lần phải rời xa nơi chôn nhau cắt rốn để lưu lạc và từ năm 17 tuổi trở đi thì xa hẳn làng quê. Nhưng giọng nói, tố chất và dòng máu của người Quảng Trị thì vẫn luân lưu, vẫn làm nên cái tính cách Quảng Trị chân thật, yêu ghét rõ ràng, thẳng thắn trong hành xử. Anh trở lại văn đàn với một số tác phẩm khá đầy đặn, nhiều thể loại, song thơ vẫn là chủ lực. Đặc biệt, anh vừa đoạt Giải thưởng văn học Hội Nhà văn TP.HCM năm 2022, với tập trường ca "Những ngọn khói về trời".
Trân trọng giới thiệu tới bạn đọc chùm thơ của anh mà tôi thích.
SAO KHÔNG VỀ NGƯỜI ƠI?
Dù đến hay đi
những con tàu đều rúc còi thê thiết
Ngày đó
tóc còn xanh
nhón đôi gót son nụ hôn dài tiễn biệt...
Nơi đây
màu thời gian xám xịt
hàng rào gỗ
vẹo xiêu
bờ đá trơn rêu
nghe sóng
thét gào
nghe gió
nói lời nặng nhọc
Sóng tả tơi
bạc phếch
gió rài rạc bạc lòng
Có bạc lòng không
sao không nói về những trùng dương người đã đi qua
tím thẫm màu trời
sao không kể về hòn đảo xa
chỉ có đàn mòng gọi nhau
những ngày biển động
sao không kể về con tàu hụp sóng
buồm rách bươm
nương gió
trôi về…
Bây chừ tiếng còi tàu
vẫn rúc lên thê thiết
tóc trắng
lần ra
trên bến
không người...
TỰ TÌNH CAO NGUYÊN ĐÁ
Nơi người trẻ đến để yêu
người già về để lắng
đèo quanh co
lòng người ngay thẳng
không có gì để giấu trong sương trong mây
Hà Giang
rượu ngây ngây
đâu rồi ngựa còi
chồng say nằm vắt
mà em một mình
Phận người sau tường đá
cheo leo ướm lòng nhau
hốc đá nuôi bầu trời
ngậm sương
thở hơi sương
phì phò mang tai ngựa Mã Pì Lèng
Lũ hoa tam giác mạch
rời rẻo cao
xuống ngụ bên đường
quen dần hơi đời rạo rực
Anh làm vách đá
cho em vịn trên đường lên nương
em làm mỏm nhọn
ngăn anh trèo lên liều lĩnh bất thường
Cái ghen quên hết vứt hết nơi vực thẳm sau chợ tình
ghen làm gì khi sống với mây và đá
mây mềm
đá cứng
rồi yêu
mây cứng đá mềm
Đá lăn xuống thung sâu
quên cả lối về…
******
BÊN CÂY HOÀI NGHI
Bữa nọ
cây hoài nghi kết trái
một trái thôi
chín mọng sững sờ
Tôi đem gieo hạt
bên rẻo đồi kia
cây mọc thành rừng
theo gió
những chiếc lá bay về
những cánh hoa bay về
Tôi và nhân loại
chẳng muốn nói với nhau những điều gan ruột
cứ cười cười giả bộ ngô nghê
cái bắt tay trơn tuột
Bữa khác
tôi gieo thêm nhúm hạt
chẳng mọc cây nào
cả rẻo đồi lạnh lẽo vây quanh
cả lòng tôi niềm tin đi vắng
Tôi mượn sự cay nghiệt để nói rằng đôi khi cũng cần như thế
cằn cỗi đồi hoang còn hơn màu xanh dối trá vô hồn
Tôi không đốn cây hoài nghi
mặc nó bên đời
bên những đóa hoa chân thật cứ lặng lẽ tỏa hương
tôi vẫn cần được nhìn thấy cây mỗi ngày
để không trải lòng ra lót đường cho những bàn chân hãnh tiến
Và tôi vin vào sự bao dung
với ý nghĩ có thể đánh đổi cánh rừng nghi ngại lấy một nụ mầm yêu thương vừa hé
đời mất mát hư hao
đời đẫm lệ
vẫn đáng sống cho nhau khi mặt trời lên.
B.P.T