Thy Nguyên là em út trong nhóm Ngũ long Thơ tình của tôi. Nàng có một giọng lạ. Đôi khi nổi loạn. Thơ nàng như gió, cứ bay bay...
CHO TUỔI 35
Đêm ấy
Mưa không thành tiếng
Mẹ thắp lên những vì sao ướt
Để đêm nay con 35
Con vẽ một bức tranh
Một chấm tròn ở giữa bức tranh ấy
Sự biểu đạt ngày một dày hơn
Cho đến lúc con trở thành một dòng sông kiệm xiết
Nét vẽ chân phương nguyên dạng
Sự tài hoa không nở trên mảnh đất khô cằn
Con tắm mình sau những bất định
Cứ nghĩ đã làm rõ nghĩa rạ rơm
Sự cách điệu lại lớn hơn
Quy tắc cũng thoát ly ngoài những tiềm tàng đã rụng
Trên đỉnh cầu mà như là cuối Chạp
Con chạy về hong sấy lại thời gian
Mẹ có đêm ấy để con 35
Đêm nay mưa vẫn không thành tiếng
Vệt tạo hình thấm nền đá hoa cuộn tròn bất tận
Không chối bỏ mặt mình con chối bỏ phấn son…
* * *
VỚI NGƯỜI ĐẾN SAU
Chúng mình khát uống mà cùng nhau hướng biển
Múc cạn nước sông tắm lẫn hai dòng
Thấy bóng người gập ghềnh hào sảng
Ngỡ phận mình hết nỗi long đong
Chúng mình xâu lại mọi ngọt bùi diệp lục
Cứ nghĩ ánh sáng kiễng chân tới hai mặt diêu bông
Phấn son thế cõng làm sao lời hứa
Để niềm tin sạt lở từng cangtimet đáy sông
Bây giờ dòng chữ chị xuống hàng
Đôi cánh tay con chấp chới lời thơ trẻ
Sự buông bỏ sẫm mặt đường phố lạ
Cồng chiêng giấu thầm ngọt cuối mắt lá dăm
Bây giờ quả cau đã bổ năm
Lá trầu mẹ chồng têm còn thơm mùi vôi vỏ
Em khóc liêu xiêu nhớ nén sau cánh cửa
Hoa giấy nở đầy trên lối chị ươm gieo…
Nếu đến một ngày sự lạnh nhạt quàng tay
Từng môi mắt thưa đi từng lối về nhạt bóng
Em đừng quay ngang đừng chau mày vô vọng
Ướt nhẹm cơn mưa lại ghim cuộc tiễn đưa
Nếu là đêm em hãy ngồi đợi cửa
Nếu người say em pha cốc muối chanh
Nếu người là cây em hóa gió ngọt lành
Đừng theo chị buông phận mình như cỏ
Quá khứ hôm qua hay hôm nay hiện tại
Có những dòng sông người tắm cả hai lần
Chị lọc gạn cả những điều chưa biết
Mà đục trong trên vách đá rưng rưng…
* * *
BẠN THÂN LẤY CHỒNG
Hôm nay bạn thân lấy chồng
Bạn lấy người yêu mình thuở trước
Nắng mùa đông so vai bước trượt
Đường về chia hai thơm thảo kín vòng tay
Người yêu mình nhắn mình “đừng tới”
Dặn bạn mình “chớ mời cô ấy đến đây”
Ở một ngã ba đứng trước chỗ hẹn này
Hình như mình vui hình như mình khóc
Nắng mùa đông cứ dày trên mắt
Cứ khâu đan cứ xé toạc ngày xưa
Bấy nhiêu xa mà mình đi như chạy
Chạy đến đâu không ai biết mình thừa.
THY NGUYÊN