Giải thưởng cuộc thi thơ trẻ New Zealand (National Schools Poetry Award 2016) do trung tâm viết văn của Trường đại học Victoria tổ chức vừa được trao cho 10 nhà thơ trẻ xuất sắc, trong đó có một học sinh mang quốc tịch Việt Nam - Huyền Thư.
NHỚ RẤT NHIỀU LÀ NHỚ ĐƯỢC BAO NHIÊU?
Nhớ rất nhiều là nhớ được bao nhiêu?
Có biết những buổi xót lòng đôi mùa lũ sông ngập đồng, lúa chết
Khói rạ chiều quê hun hao gầy mắt biếc
Có cậu bé nhà bên bắt bầy cá diếc
Bỏ tận đáy chum như sợ tuổi thơ đi mất cuối ngày
Về lại con đường đá sỏi mùa mưa bay
Theo tiếng sáo diều ra quá triền đê phía ngoài đầu xóm
Gặp bà cụ khuyết răng cười nguyên miệng móm
Đứng dựa gốc tre chờ mãi thằng con từ phố sắp về nhà
Nhớ rất nhiều là nhớ những ngày qua
Thiên lý nồng hương, chiều hạ buồn mắt bão
Lũ ve sầu được mùa sục sạo
Mừng khóm hòe gần độ biết đơm bông
Hàng cây năm ấy ông trồng
Đẻ những tán xòe, tán xanh trong lòng người ở lại
Có còn đâu thơ dại?
Đủ cho nỗi đau mùa cũ tự mọc mầm
Đứng trước bóng mình để dặn nỗi trầm ngâm:
“Đừng khóc!
Vì còn dấu chân cõng muôn vàn lời hứa”.
Học tiếng vỡ lòng từ quê hương lần nữa
Để biết yêu hơn một làng xưa, nắm đất, gia đình
Rồi nơi đâu đó thuộc về hình hài cũ
Người đã biết mình là trọn một sinh linh
Trong nỗi nhớ có hạt nắng bình minh
Có dấu gót giày về trên nền gạch mốc
Trong tiếng mở cửa về cọ diêm đốt thuốc
Là trăn trở nốt xem: nhớ đến bao nhiêu là nỗi nhớ đã nhiều?
* * *
HAY LÀ THẾ...
Hay là thế, mai tìm về với mẹ
Bỏ giấc trưa, chơi châu chấu ngoài đồng
Ăn lại bữa cơm canh, cà muối xổi
Thú tội rằng: con thất hứa nhiều năm!
Con về nhé, kể mẹ chuyện xa xăm
Của phố xá, và lòng người trăm bận
Của dấu chân đi trên nền chiều muộn
Nơi cành khô mọc suốt lối tâm hồn
Con không còn muốn tính chuyện thiệt hơn
Giờ ra biển thấy lòng trào bọt sóng
Biển của nghìn năm bão bùng, cô độc
Đâu điểm dừng chân cho phía cuối khoảng trời?
Có quá nhiều những câu chuyện đôi mươi
Của tuổi trẻ chìm màu đời bụi cát
Trong đó con - đứa từ nhà đi lạc
Đứng giữa đông, xem vạt gió giao mùa
Hay là thế, con về độ ban trưa
Gác vết giày trước hiên nhà của mẹ
Xin thêm lần cho con làm đứa trẻ
Đứa trẻ hư, học mãi cách nghe lời...
HUYỀN THƯ
________________
Trao giải nhì cho Huyền Thư, giám khảo của cuộc thi - nhà thơ, nhà biên kịch nổi tiếng Anne Kennedy nhận xét: “Trong bài thơ Nhớ rất nhiều là nhớ được bao nhiêu?, Huyền Thư đề cập đến trận lụt kinh hoàng và hậu quả của nó. Bài thơ này là minh chứng cho tầm quan trọng của nghệ thuật trong việc giúp con người vượt qua nỗi đau, bằng cách so sánh thảm họa với vẻ đẹp - vẻ đẹp của nhạc điệu và hình ảnh”. Huyền Thư viết bài thơ này bằng tiếng Việt và tự chuyển ngữ sang tiếng Anh. Sống ở New Zealand, thơ của Huyền Thư chật đầy nỗi nhớ về một xứ sở Việt Nam đang cách xa cô hàng chục nghìn cây số...
NGUYỄN PHAN QUẾ MAI