Không màu mè, ồn ào gồng mình mài giũa con chữ, thơ Tô Minh Yến nhẹ nhàng như tính cách của chị. Đọc chùm thơ này, tôi thích thú khái niệm của người đàn bà thiếu sóng: "Hạnh phúc nông như lúa trái mùa"...
NGƯỜI ĐÀN BÀ THIẾU SÓNG
Trời khép mình
Em choàng đêm mơ ngủ
Nhớ ... nhớ...nhớ.. cháy lòng
Khát mặt trời nóng bỏng
Em
Người đàn bà thiếu sóng
Vẫn thấy mình say.. say
Gió đêm ru mềm như hơi thở
Nồng nàn
Anh
Em vấp lòng mình nghĩ cạn
Xa anh
Bóng đêm tràn lẽ sống
Ngược dòng thời gian
Cảm xúc mình chết đuối
Anh
Mây trời rong ruổi
Cuốn em đời bão giông
Đêm căng ngực phồng, ôm tim gầy thổn thức
Trốn mình ngăn đời thực
Sóng ngược dòng
Em nghiêng !
* * *
TREO NỤ CƯỜI NGANG NGÃ RẼ LÒNG ANH
Niềm vui trượt
Em treo nụ cười ngang ngã rẽ lòng anh
Gió nhặt lời xưa đan thành võng nhớ
Ru đời em vào ma mị bủa vây
Em trốn chạy
Cố gieo hài đôi bước mới
Lạ dốc đời ngơ ngác lối không nhau
Niềm tin đặt sâu vào tâm bão
Vớt bình yên mà sóng gió cuộn trào
* * *
ĐÊM RẤT MẬT... TÌNH NON KHÔNG CHÍN
Chạm nhau
Khóe mắt mở lời
Nụ cười khuyết sau đổ vỡ
Đêm rất mật .. tình non không chín
Giá như lỗi lầm không nảy mầm trinh nguyên nụ cười
Tặng nhau vòng tay ấm, đêm ru đêm sâu như cổ tích
Vác cuộc đời ra phơi cháy xém niềm tin
Ai trả cho ai lời đã trao khi ngọt ngào
không còn hiện hữu
Vòng tay đeo vào khoảng cách để rồi không nối được nhau
Nhịp tim lên men nỗi buồn
Gửi gió mang đi hoài nghi trả về bình yên sau sóng gió
Thu sang cởi non thất vọng mong gặt về tin yêu
Trái tim có ấm được sau mùa bão giông?
Thơ thẩn không buông
Đêm nấp sau lưng người đàn bà đòi nợ
Đêm tan vào nước mắt
Cái bất cần không thật
Chỉ làm tội một người đau, xước ngọt ngào có thể
Đếm thời gian trôi qua từng sợi tóc bạc
Chiếc lá gọi mùa ủ gốc ngủ dưới hoàng hôn rụng bao hy vọng
Mong gió dắt lòng qua mùa nông nổi
Lênh đênh một con thuyền không bến bờ mặc sóng đời trôi dạt
Mùa chưa chạm đã vàng úa khát khao chen vào đêm mà nghe nỗi buồn vắt cạn !
6/9/2015
* * *
MÙA KHÔNG GẶT
Có những đêm em dầm mình trong kỷ niệm
Ướt sũng lòng khao khát một bình minh
Do anh
Do em
Hay do thượng đế đã sắp hình
Dời khoảng cách cho tình hai ngả
Lối anh đi xin nhường đường đầy hoa lá
Ngả em về nắng hạ cháy bước chân
Rát bỏng thời gian khô ngàn tia hy vọng
Tháng ba đầy mà gầy guộc nhớ thương
Qua đông lòng còn buốt giá
Trời chiều bóng ngã về đâu ?
Ngồi ngắm dòng nước xuôi qua cầu
Dòng đục
Dòng trong
Lòng man mác...
Đời cho ta quá nhiều ngả rẽ
Nhưng rồi chỉ có thể chọn một hướng đi...
Lấp lửng thời gian ấp đợi chờ không đẻ trứng
Hạnh phúc nông như lúa trái mùa
Chờ gặt chín thắng - thua đã rõ.
TÔ MINH YẾN