Nhà thơ trẻ Trần Hưng, quê Hải Dương, vốn là cựu sinh viên Đại học Bách khoa, đang làm việc tại Hà Nội. Trần Hưng làm thơ cũng đã ngót hai chục năm, ít xuất hiện trên báo chí. Thơ của anh vừa có nét tinh tế hào hoa lại vừa có vẻ xô bồ bụi bặm. Nhưng dưới những tầng câu chữ, ngữ nghĩa khá hàm súc ấy là một trái tim giàu cảm xúc.
SÔNG BẠCH ĐẰNG ĐẾN TUỔI
Triều lên ngồn ngộn
Sông như tóc đàn bà sổ tung vào biển
Những ngôi nhà chóng cao, những con tầu chóng lớn, chưa đến tuổi lo nghĩ
Lở gặp bồi ngón cái tõe phù sa
Không phải lấy nhau mà là yêu nhau
Có sú vẹt này làm chứng
Đá ngầm kia làm chứng
Cọc gỗ ghim thời gian
Bánh xe bụi ngả đường đánh phấn
Cánh ong kẻ lông mày xanh xao nguyên sinh
Đáng lẽ anh thuộc về chuyến đò than củi
Nếu nếp sóng thời trang không trễ lưng ngày
Anh góp với hoang vu nghìn tuổi
Một hoang vu vài chục năm.
* * *
XE ÔM CA
Nhá nhem cho chí sớm mai
Cuốc cày nửa gánh, gia tài một xe
Sông ngang núi dọc bộn bề
Tuổi trâu tuổi ngựa đi về là ai
Ta đang thở ngắn than dài
Mình còn bớt một thêm hai làm gì
Phong phanh xuân tím môi chì
Có về Gia Lộc Tứ Kỳ không em
Về đâu má lúm đồng tiền
Xe ôm vừa rẻ vừa hiền vừa nhanh
Thôi thôi mắt chớ tròng trành
Kẻo chìm cả vợ con anh ở nhà
Mình ngồi một chuyến cùng ta
Sao đường càng chạy càng xa thế này
Năm trơn tháng xóc ngày lầy
Đời như đất cát bắn đầy áo mưa
Phải cơm phải gạo thì đưa
Biết đâu gian dối mà chừa cả tin
Lùi ra dịch lại đi mình
Để ta chất nốt nhân tình lên xe.
* * *
NGỰA ĐÁ SANG SÔNG
Bao giờ ngựa đá sang sông
Để anh bán hết ruộng đồng sang theo
Vợ con xe máy một đèo
Quần bò cứ choãi chân chèo phố đông
Bao giờ ngựa đá sang sông
Lênh đênh bia đá tượng đồng ra xa
Ta mò nước đục tìm ta
Bãi bồi tuổi ngọ đến là long đong
Nõn nà sang với rêu phong
Cỏ hoa đã sẹo bên hông ngựa thồ.
TRẦN HƯNG