Sinh ra ở Thanh Hóa, lớn lên ở Hà Tĩnh, trưởng thành ở Cần Thơ và hiện tại nhà thơ Phạm Phương Lan đang sống và làm việc tại Sài Gòn. Cuộc sống tha phương qua nhiều vùng miền đã làm cho chị có cách nhìn rất riêng về cuộc đời này, nên thơ chị cũng có nhiều khái niệm nhân sinh cá biệt.
ÁI ÂN CHỈ LÀ CƠN GIÓ
Em và anh là hai nửa của nhau?
Khi nhớ lắm chẳng làm sao gặp gỡ
Lúc mệt nhoài tìm bàn tay nâng đỡ
Chỉ nghe mưa gió lên ngôi.
Mong ước mà chi ai đó chung đôi
Ái ân kia chỉ như là cơn gió
Ào ạt rít gầm rồi ra đi như chưa từng có
Tháng ngày môi ấm kề môi.
Em dại khờ, ngờ nghệch lắm người ơi
Cứ mãi ngóng trông từng chiều đổ bóng
Tin nhắn gửi đi, chìm vào yên ắng
Đâu nào chuông báo hồi âm.
* * *
NGỦ ĐI MẮT NGOAN
Ơ kìa Sài Gòn đã bắt đầu mưa
Giọt nhặt, giọt thưa dội vào niềm nhớ
Con đường em về mỗi chiều tan sở
Bong bóng vỡ oà theo nước mênh mang.
Trên vòm sao dầu, ve ngừng khúc rền vang
Lũ dế hớt hơ trong hốc cây ọng nước
Ai đó đi về tóc mây sũng ướt
Áo nào thôi lạnh hai vai.
Trông ngóng nơi đâu mấy sợi nắng mai
Cho dịu lắng ngày gió giông bất chợt
Bóng chiều lẻ loi ai nào chia sớt
Thôi nào ngủ đi mắt ngoan.
* * *
BONG BÓNG CUỐI TRỜI
Ngày cứ qua, năm tháng ước mơ gì
Chở tuổi xuân về đâu không trở lại
Em đợi chờ ai suốt một đời mê mãi
Hạnh phúc mong manh bong bóng cuối trời.
Năm tháng quắt quay chi lắm bời bời
Nhan sắc mà chi nào ai nhìn ngắm
Xuân nữa lại qua, hè thương thu đắng
Lá vàng xôn xao rộp bước em về.
Ngày một mình chộn rộn những đam mê
Chiều tắt nắng, ngõ về ai chung lối
Thương tiếc mà chi ánh nhìn bối rối
Rơi rớt nơi nao âm sắc những hẹn hò…
* * *
KHÚC TÌNH CA CỦA BIỂN
Đêm giấu vào đâu
Những hư hao mộng tưởng
Ta giấu vào đâu
Những đau xót đôi đường
Ngày làm sao giấu hết những vấn vương
Cho đêm trắng những giận hờn trách cứ.
Em vẫn thế
Anh muôn đời vẫn thế
Hai cánh buồm nâu về hai phía chân trời
Sóng bạc đầu mà sao vẫn chơ vơi
Không tìm nổi một bến bờ yên ả
Em và anh vẫn hai người xa lạ
Câu hát chia đôi, câu hát thay lời.
Giận mà chi Ai oán để mà chi
Biển vẫn dạt dào khúc tình ca dẫu chở bao mặn chát
Em lặng lẽ bên song, tự tình câu hát
Anh viết tặng thuở nào
Nốt nhạc cứ ngân nga
Ngân nga…
Ngân nga…
PHẠM PHƯƠNG LAN