Cây bút trẻ Bách Mỵ, sinh năm 1983 trong một gia đình truyền thống nghệ thuật hát bội của cố Nghệ sĩ Nhân dân Nguyễn Nho Túy. Chị lớn lên trong vòng nôi đầy ắp lời hát ru Nam ai, Nam bình của mẹ. Chiếc nôi thơ có lẽ ươm mầm từ đó, để rồi từ những năm còn là học sinh trung học, thơ Bách Mỵ từng được chương trình “Trang viết đầu tay những cây bút nhỏ” của Đài Tiếng nói Việt Nam tuyển chọn phát qua sóng phát thanh của đài. Tốt nghiệp ngành sân khấu của Trường Văn hóa nghệ thuật Hà Nội, rồi thành diễn viên của Nhà hát Tuồng Nguyễn Hiển Dĩnh, nhưng Bách Mỵ vẫn miệt mài với thơ.
MẸ RU TIẾNG ÊM ĐỀM CHO CON
cái ôm đầu tiên
màu da bừng sáng
áp vào trăm năm hơi thở yên bình
gửi con cả yêu thương tiềm tàng từ bầu ngực mẹ
trong một vòng ôm là thế giới rộng dài
bàn tay bé xíu vin vào những đường gân mà lớn lên
khi mẹ hát về màu mây trắng của một buổi chiều xa xăm
nước mắt con chảy xuống
thấm mềm nếp nhăn đuôi mắt mẹ
cuộc lo toan từ đó cũng êm đềm
đứng giữa lòng sông bới ngày dưới cát
con đưa tay nhân bát cơm thơm
mặt nước xanh không kịp soi tỏ bóng mẹ già…
ngày nỗi nhớ ở riêng
giọng hát mẹ ru ngọt triền sông miên man vào hơi thở
lời tằm tơ mê say trên khung
khi có con mẹ thành quê hương
giữ những tiếng khóc đầu đời thiệt như con đường làng dẫn ra giếng nước
giữ nụ cười hiền như hoa
ước chi thời gian đừng rũ cuống
ngày nào mẹ ru con êm đềm
ngồi nhớ con khi đang ôm con trong tay
những khoảnh khắc chồng lên nhau đợi vỡ
con giũ mùa Thu mưa bay ngang ngõ
mường tượng xa gần tóc mẹ mênh mênh
mẹ hát khúc êm đềm ru con
tự ru mình gập ghềnh chân bước nhẹ
dịu hiền vọng động mai sau......
mẹ ru tiếng êm đềm cho con
Tay này có*
Tay này không
Xòe tay này
Xòe tay nọ
Tay này có
Tay này không
Tay có bông
Dâng tặng mẹ.
( *đồng dao)
* * *
MẸ & LỜI RU
Ơ ầu ơ...
dựa hiên ngồi đếm mưa sa
buồn trơn theo gió lời ca mẹ hiền
đôi tay bồng bế nợ duyên
xòe mưa đầu hạ nổi chìm cơn mơ
ơ ầu ơ
ru từ khi bước xuống đò
với tay con níu cánh cò bay xa
ru phai màu tóc mẹ cha
ru xanh nước mắt nhạt nhòa hiên mưa
ru hồng giấc ngủ ban trưa
từ bàn tay mẹ gió vừa bung ra
ơ ầu ơ
lời ru đẹp những mái nhà
tuổi thơ con đựng dưới tà áo bay
ru con cái nết ngủ ngày
mẹ ru tóc ngắn tóc dài con ngoan
Ớ ....ơ ầu ơ
ru ngày gió gọi mưa hoang
ru cơn thịnh nộ an nhàn giấc mơ
ru từ con tóc lơ thơ
chiều mưa phủ trắng con mơ mẹ về.
* * *
TRỜI SÁNG
hót đến sáng và chết!
giọng hót bay qua những cánh đồng nõn lúa
trên mái tóc dày đen kịt
trên bờ vai vuông vức tiếng cười
đáng kể là những bông hoa nở như hẹn ước
giọng hót run lên vì mật
trăng xâu thành giấc mơ hồng
nhẹ nhàng ngọn tre ru
hót đến mê say trong thế giới riêng mình
và chết cũng mê say như thể
lững thững đồi hoang đậu vào nhành cây tiếng hót
giọt sương nặng trĩu con đường…
giọng hát đứng núi này vang lừng núi nọ
gạo thành cơm thơm giọng càng thánh thót
ban mai quẹt tiếng cười vào bếp lửa
tiếng hót chết lâm sàng.
BÁCH MỴ