Nguyễn Kiên Giang là một tác giả trẻ đầy cá tính. Năm 2014 anh ra mắt tập thơ thứ 2 "Vỡ" đánh thức xúc cảm của người đọc bằng chất giọng lạ, thấm đẫm nỗi buồn quê nhà - đất Quảng với nhiều kỷ niệm...
CHIẾC LÁ CHẮN
thắt ruột miền Trung
đã nghèo còn khó
lầm lũi với đất, tất tả với đời
đến hòn sỏi cũng thấm đắng cay!
bão phá - người xây...
cơ nghiệp thoắt còn nỗi ngậm ngùi!
lũ cuốn - người vun...
tình thân bỗng lìa đứt ruột quặn đau!
cửa nhà vườn tược có thể đổ
trâu bò thuyền thúng có thể trôi...
năm tháng cũng cuốn theo mà người vẫn đó
trong tấm chắn vô hình: chiếc lá!
bão giăng màn trời chiếu đất
lũ xô trắng bãi xám bờ
bầu bí che nhau chiếc lá
chiếc rách chiếc lành đùm chiếc bơ vơ!
* * *
THẬT!
Cũ rích lời thề thuở vầng trăng mười sáu
ngửa mặt đếm trời sao chưa bao giờ vượt nổi Ngân hà
thương thương là lúc tuổi thơ xa
dối em câu trả lời!
Cũ rích lời kinh đêm ám ảnh phận người
mơ hồ nghe rạn nức niềm vui
vụn vỡ ước mơ, vàng võ nụ cười
dối em những cơn đau!
Cũ rích nỗi chờ mong
cổ tích tưởng như là có thật
những người yêu nhau đắn đo bến đục bến trong
dối em niềm khát vọng!
Cũ rích trái tim
tự bao giờ vẫn khơi nhịp sống
tặng hết người này người kia cả khi họ đã sang sông
dối em tình đậm sâu!
Cũ rích mùa thu
Cũ rích em, cũ rích anh
Cũ rích loài người đi qua mặt đất
tìm hạnh phúc mong manh
phút giây nào cũng là khám phá
cũ rích những điều mới lạ…
dối em lòng thành thật!
Bởi, tất cả sẽ là hôm qua…
* **
VÀNG TRĂNG MẤY ĐỘ
Trăng hạ huyền bên cầu sóng vỗ
Em ơi em! Mùa đã qua rồi
Ta vá víu từng viên gạch đổ
Dấu tích đền đài một thủa vàng son
Giấc mơ xưa đã gói ghém không tròn
Để duy thức một nét cong mỏng mảnh
Vàng son xưa đau thành hư ảnh
Cô liêu quặn mình tiếc nhớ cô liêu…
Ta đã nghe mùa trách bao điều
Thuyền ngang dọc sao không về bến đỗ
Loài thủy sinh bao giờ nói hộ
Để đắng cay lời rau cải rau răm
Trăng hạ huyền bên đầu con phố
Em ơi em! Tình đã xa xăm
Ta thương nhớ vàng trăng mấy độ
Tròn một rằm để khuyết tháng năm!
* * *
ĐỘC THOẠI SÁNG NAY
Trời đang lành lạnh
tôi à
Khoát thêm chiếc áo - thế là
mùa đông!
Ở bên kia
có nhớ không
Củ khoai lụi bếp than hồng
vì mưa
Nhớ
là chuyện của ngày xưa
Cô đơn là chuyện mới vừa...
lâu nay!
Bàn tay nắm lấy bàn tay
Khều khều cái ngón
ô hay
tay mình...
Lặng thinh
ừm
lại lặng thinh
Đưa tay vuốt má
tay mình - má ai?!
Bật cười với chút ngày phai
Để ngồi nhay cái bi - hài nguội ngơ!
NGUYỄN KIÊN GIANG