Đã thấy ở cây bút trẻ này những cá tính, những nét khám phá mới trên cánh đồng chữ. Nếu chịu chăm chút kỹ càng và dành thời gian nhiều thêm cho thơ, chắc chắn sẽ có những tiến bộ vượt bật. Hi vọng thơ ca Đồng bằng sông Cửu Long sẽ có thêm một sức trẻ từ cậu sinh viên năm ba Đại học Cần Thơ này - cây bút trẻ Phát Dương. (Phan Duy)
NHỮNG NGÔI MỘ XANH TRÊN NỀN CỎ CHÁY
Những ngôi mộ xanh trên nền cỏ cháy
qua lớp kính xe như xác mũi tên
sau trận chiến cuộc đời cắm lại.
Không ai biết những người nằm bên dưới
không ai biết trẻ già hay chỉ là mộ gió
không ai biết tên, ngày sinh, năm mất
không ai biết cuộc đời gió mưa sướng khổ nước mắt mồ hôi
cũng chẳng ai thèm nghĩ nhiều giữa một chuyến đi
trong mắt nhau chỉ là những ngôi mộ xanh trên nền cỏ cháy.
Không ai biết những gì để lại
không ai dừng để lắng nghe biết đâu có câu chuyện đau lòng ẩn giấu phía sau
biết đâu có li kì giữa thời thèm giật gân biến đổi rất mau
không ai để tâm, không ai hỏi
Ngang qua
ngang qua
ngang qua
Chuyến xe vụt đi để lại
những ngôi mộ xanh trên nền cỏ cháy.
DẤU NIÊM PHONG
tôi thấy giọng tôi trên mảnh giấy niêm phong tòa nhà
cánh cửa mở ra không cho loài chim thoát
cánh cửa nào cũng có lưới rỉ và lạnh
tiếng hót hong khô giọt nước mắt của trăng
tôi nghe tiếng kèn đưa dọc đám tang mùa
lá vàng bay bay bay ngập chiều hồi ức đỏ
nới chỉ cầm tay, muộn rồi, đứt dây con diều nhỏ
tôi tưởng trăm năm đã chảy qua mình
như nước chảy qua cầu, tôi cúi mặt nhìn tôi
cái bóng nói gì kia? có bao giờ rời đâu mà không hiểu nổi
chốt cài đã rời môi mà vẫn không thể nói
cái giá chưa vừa
tôi thấy mặt tôi trên bảng cảnh báo sơn đen
nắng không xuyên qua đây, ngập bên ngoài cửa sổ
thừa và thiếu
tất cả là tôi
tôi thấy ngàn năm vẫn miệt mài trôi
loài chim về đại dương tiến hóa lùi học lặn
hạt cát rơi khỏi tay hay tôi đang chảy
người ta lại đến thu hồi
còn bao lâu để giải tỏa chính tôi?
di dời về đâu khi mòn kí ức
bên kia đường, đèn chưa kịp đỏ
người đàn ông đua với vận mạng mình.
IM LẶNG
Sự im lặng đỏng đảnh
câu tiên tri thì tương lai nằm yên không cựa quậy
câu phán xét sai chìm vào lòng đất
chỉ hôm nay ngạo nghễ chống nạnh
"côi có một phát ngôn".
Ve tới mùa lột vỏ hét lên
người lột da ở ga từ biệt
có người chọn phủi khỏi vai bụi lời; có người chọn khoác định kiến đến chết
tuổi thọ của câu từ là bao lâu?
100 năm
đủ để em và anh yêu mối tình kết trái bằng dăm đứa cháu
đủ để mình đóng dấu ngón chân vào lịch sử
đủ để sống và cũng đủ để tiếc
và cũng đủ để mang án chung thân từ những cái miệng
không đủ cho sự miệt thị, khinh khi và thù hận
câu nguyền rủa bắt cầu.
Sự im lặng hư hao
thêm con ma nơ canh ngơ ngác mặc bài thơ đẹp
chúng ta nắm tay nhảy múa và mở tiệc (với trống kèn thật lớn)
giấu tiếng nứt vỡ từ nhận định hôm qua.
Con sâu ngủ giữa kén từ
bàn tay kia, định làm gì lén lút?
PHÁT DƯƠNG