Đơn vị đồng hành
Truy cập: 10,905,717 lượt

Chùm thơ Những cơn gió mùa Xuân - Nhiều tác giả

Mùa xuân luôn mang lại cho đời, cho người một cảm xúc đặc biệt; là mùa cây lá đâm chồi nảy lộc, mùa của những mầm non xanh mơn mởn, thoát khỏi lớp vỏ bọc xù xì để đón chào những tia nắng ấm áp; và là sự mở đầu cho một năm mới, một dự định mới, tương lai mới. Hãy lắng nghe những cơn gió mùa xuân rộn ràng trong thơ, cùng các tác giả rung động trước vẻ đẹp bất tận của đất trời bạn nhé! 

 

VÀM CỎ MÙA XUÂN

 

Không biết dòng sông bao nhiêu tuổi?

Qua sông như có sóng trong lòng

Chút bâng khuâng nhớ, nôn nao gặp

Sông phập phồng biêng biếc xanh trong!

 

Cứ tưởng mừng xuân, sông áo mới

Đôi bờ xanh sắc nắng mạ non

Nước xuôi miền hạ, con cá nhảy

Một cánh mai trôi tết vẫn còn?

 

Ta nhớ ngược sông thuở lên ngàn

Mẹ giờ trong khói sóng mênh mang

Dòng sông mùa khóc hoa mai… đỏ

Mấy chiến thuyền trong sóng nước tan?

 

Vàm Cỏ qua sông mùa bối rối

Mắt ngày xuân tím lục bình trôi

Thôi hãy khoan hò…nghe… gọi bạn

Chim có giống mình? Cũng có đôi…

TRẦN HOÀNG VY

 

 

KHÚC XUÂN TUỔI SÁU TƯ

 

Ta đi trong xuân đời ta và xuân ngoài vũ trụ

Nơi cát bụi cuộc đời hoa những nở đầy hương

Sáu tư tuổi già chưa nhỉ?

Qua bể khổ trầm luân đã hé cửa thiên đường...

 

Ta vừa sống giữa đất trời vừa nhập thân trong màn kịch

Thông minh không kém đời mà lại vào vai kẻ điếc, câm

Cứ giả bộ hề tuồng cho dễ sống

Nuốt nước mắt mình đi như uống nước chè đường.

 

Sáu tư xuân trôi...

Cũng nhanh như bóng câu qua vậy

Trẻ với con nhưng già giữa dân gian

Ta hoá chớp, hoá mây mưa thế kỉ

Cả trời thi ca đã toả giữa dương trần.

 

Ôi, bài thơ ta khai bút đầu năm

Nhìn ngợp cánh hoa bay, sao tim mình còn rớm máu?

Chỉ lặng lẽ cười...

Hàn lại những vết đau trong vai diễn hề tuồng trên sân khấu

Sáu tư tuổi rồi, cũng vẫn chửa già đâu!

 

Đi giữa mùa xuân đã thấy vĩnh cửu ở trên đầu

Cõi Phật rước ta về đất thánh

Để lại nhân gian hồn thơ ta ngợp ánh

Ta bay... ta bay trong xa xanh...

 

Có thể khép lại được chưa?

Cái màn kịch cuộc đời ta từng sống tháng năm...

Hỡi thế gian!

Sao nặng nề số kiếp

Cũng đã đi sắp hết đường mình cần bước

Trước khi vùi xác xuống mồ ta muốn khóc để mừng xuân...

PHẠM NGỌC THÁI

 

MÙA XUÂN MỪNG CON THÊM MỘT TUỔI

 

Lại tới mùa xuân rồi

Mừng con thêm một tuổi

Chiếc khăn đỏ trên vai

Mới quàng tươi roi rói

 

Con kể bao chuyện mới

Về ngôi trường của con:

Cái cửa sổ mới sơn

Cái cây bàng đỏ lá

Bài toán làm tuy khó

Con cũng giải được mà

Con biết nhân biết chia

Biết trừ và biết cộng

Con đóng sổ lao động

Ghi việc con giúp bà

Nào dọn cơm, quét nhà

Nào nhặt rau, lấy muối...

Con cười nhăn cả mũi

Hở cái răng mới thay

Giống viên gạch mới xây

Phố mình - to cồ cộ!

 

Thương con mẹ lại nhớ

Căn hầm hẹp trước kia

Nước ngập và gió se

Bùn lấm vào giấc ngủ

Báo động rung đường phố

Tiếng bom rền bốn bên

Bám cổ mẹ suốt đêm

Cánh tay con thì bé

Con bảo: "ghét thằng Mỹ

Nó hay giết trẻ con

Bao giờ con lớn lên

Con làm anh bộ đội"

 

Đã bao là thay đổi

Hoa mấy độ ra hoa

Đất mấy độ thêm nhà

Con mấy lần thêm tuổi

Chân trời xa xích lại

Đường phố mình mở ra

Gió đầu năm thổi qua

Trên những hàng cây mới

Bàn chân con bước mải

Giữa mùa xuân thương yêu

Mẹ lặng lẽ nhìn theo

Chấm khăn quàng đỏ chói...

XUÂN QUỲNH

 

 

THẮP MẶT TRỜI XUÂN

 

Đường cong cong đầm đìa rêu ngủ

Phố lạnh

Xé toạc ngày rủi may

Hoa mở lối

Sương sương non ngủ quên giấc mơ

Xuân

Những lá cuộn vào nhau

Không thỏa hiệp với mùa đông

 

Đường đường cong

Em - con gái

Thắp mặt trời

Không hư ảo

Không chông chênh.

MINH ĐAN

 

VỀ QUÊ ĂN TẾT

 

Khi tôi trở về quê ăn Tết

Không đi đò mà lại đi xe

Xe thở ì ò lên thăm thẳm

Khúc khuỷu đường đèo dốc suối khe

 

Xăng nhớt nồng nàn như nghẹt thở

Dầu nhiên đường lướng vướng bay

Tài xế đa tình cao hứng hát

Liếc nhìn thiếu phụ mắt như say

 

Co chân lại ngủ gà ngủ gật

Tóc ai lõa xõa xuống vai tôi

Có sợi tóc nào vương vấn nhớ

Chung một chuyến xe ấm chỗ ngồi

 

Một ngày chập chờn con mắt ngủ

Khi xe xuống dốc ngược lên đèo

Tay vin trần xe tay bấu ghế

Tôi ngủ như đang tập diễn chèo

 

Và khi được về quê ăn tết

Thơ xuân viết vội ở trên xe

Chật chội chỗ ngồi nên có lẽ

Cứ tưởng trời cao thấp lè tè.

LÊ MINH QUỐC

 

ĐÊM GIAO THỪA

 

Tình yêu của ta

Tự bao giờ đã thăng hoa

 

Hiển nhiên

Như buổi chiều đi qua thành phố

Có những chú ve đang ngủ

Chợt hét vang

Cháy cả trưa nồng

 

Hiển nhiên

Như mùa xuân

Cây mỉm cười nẩy lộc

Hoa cỏ hát Khúc hát say khướt

Những lời chúc tụng

 

Hiển nhiên

Như đôi mắt ướt nhung

Nhìn đời lấp lánh

Vài gợn mây đen

Ấy là hoa cài áo, vật điểm trang

Giải thắt lưng cần thiết cho tà áo lụa bạch của trời

 

Hiển nhiên

Như làn môi

Người con gái đang yêu

Rụt rè

Hé nụ

Có sẽ mãi như thế

Làm sao biết được

Ánh sao trước khi tắt thường cháy rực

 

Đêm giao thừa

Em hôn nụ hồng

Như hôn tình yêu của mình

Không biết sẽ vụt tắt

Tối đen

Như bầu trời đêm ba mươi

Hay_ bất_ tử

Như _ngày_ mồng_ một_ tết.

LÊ THỊ KIM

Top