Gần đây, thi sĩ Nguyễn Thánh Ngã ra mắt bạn đọc FB nhiều bài thơ đầy tính sáng tạo, khiến tôi ám ảnh. Xin trân trọng giới thiệu tới bạn đọc 3 bài trong số đó, mà tôi thích và suy ngẫm nhiều điều về cuộc đời và vạn vật xung quanh...
VỖ CÁNH ĐỌC MỘT CHÂN TRỜI RỘNG MỞ
Ta đi quanh ta
Đôi chân gầy và đôi mắt thấp
Trí não lùn
Nếu một ngày kia không có ánh sáng
Không phải ánh sáng của góc bếp
Tỏa quanh những chiếc nồi
Không phải ánh sáng từ ngọn nến
Dành cho đôi mắt gần...
Ánh sáng của mặt trời rạn vỡ
Chiếu soi thế gian
Ngóc ngách ta chật hẹp
Ích kỷ ta đê hèn
Những bóng tối nhập nhoạng vỡ tan từng trang sách
Đọc là cách
Làm cho trí não lùn thêm từng nấc cao lên
Đôi chân gầy vó ngựa
Vượt muôn trùng chưa mỏi ý xa khơi
Đôi mắt thấp ngẩng lên dưới vòm trời cao rộng
Ánh sáng lùa ta như bầy vịt hóa thiên nga...
Vỗ cánh đọc
Một chân trời rộng mở
Mỗi cuốn sách một thế giới mở ra
Cuốn sách tốt soi đường
Tâm trí ta thoáng hiện một người thầy vĩ đại
Đồng hành cùng ta những người bạn trung thành
Một kho báu vô tận không cần Alibaba và bốn mươi tên cướp
Ta vẫn cướp được cho ta những bí mật
Ví như đôi chân không cần đi vẫn đến
Không chìa khóa vẫn mở ra những ổ khóa lâu đời
Đọc là đến
Đọc là mở ra câu mật chú:
"Vừng ơi!" Một cảnh đời nan giải hóa đơn sơ
Một con người tăm tối chan đầy ánh sáng
Một kẻ tù đày về thánh thiện chân phương
Ta đi quanh đời ta
Để trở thành ta - (một kẻ đọc đến cơ hội cuối cùng)
Có thể trong phòng ta thiếu ánh mặt trời
Nhưng vẫn có ánh sáng từ những cuốn sách tỏa ra...
THỊ PHI
Ngọn gió từ đống rác
Tát thẳng vào mặt tôi
Không kịp che
Cơn lốc tanh tưởi
Xoáy vào người tôi
Luống cuống
Ngã rạp
Tôi chưa kịp mở mắt
Miệng mũi đã ngậm đầy bụi bẩn
Trong con hẻm buồn xo
Xô nước đổ xuống đầu tôi
Con chuột chạy trốn cùng ruồi gián thằn lằn đứt đuôi
Chúng quẫy đạp
Tôi ngộp thở đứng lên và chạy...
Trong muôn vàn thị phi
Tôi chạy
Nhưng vẫn ngẩng cao đầu
Đôi mắt tôi bơi
Và đôi môi tôi khép lại
Người hành khất qua đường
Lau mặt cho tôi
Người bán vé số nhìn tôi e ngại
Những người giàu đi tránh sang bên
Những người quen nhìn tôi không thấy...
Tất cả họ không nhận ra
Mùi đống rác thổi tới
Cả cơn lốc xoáy vào một người vô tội
Và xô nước giặt ngang nhiên đổ xuống đường
Từ cống rãnh
Những mặt chuột xuất hiện
Chúng kiếm ăn trong công lý bóng tối
Và cắn xé sự thành công của bất cứ ai...
******
CỎ XANH (về tiết thanh minh)
Không có thanh minh nào trên đám cỏ xanh
Chỉ có bàn chân những linh hồn trên cỏ
Về đạp qua mây nước mà xanh...
Sương có thể treo như giọt nước mắt
Rồi rụng xuống người xưa trong vắt...
Con nhền nhện rêu rao
Những sợi tơ rút ruột
Cạm bẫy có thể rút từ lòng tốt
Ai lỡ nhầm, ai ray rứt oan khiên
Ông bà ta chẳng phải cỏ xanh
Nhưng từ cỏ những nấm mộ an lành
Hồn có thể đã bay lên
Nhưng xương thịt đã trả ơn cho đất
Đêm đêm tiếng dế than van
Đêm đêm ánh lân tinh bật sáng
Nói với cháu con "sống ở thác về"
Còn đâu nữa
Một nấm mồ
Một đời tạo nghiệp...
Nhớ thì thắp khói hương
Thơm thảo một cõi đời
Đừng giữ lại những gì không thể giữ
Hãy giữ nước non cho cỏ mọc xanh rờn...
Đó là chân trời
Đó là cỏ thôi nôi...
Cỏ nhẫn nại dưới chân người dẵm đạp
Vẫn an nhiên nở vạn nụ cười...
n.t.n