Một kiếm khách tài hoa, “có nghề”, có thể múa nhiều đường gươm. Ngô Nguyệt Hữu chắc tay nhiều thể loại. Với tập thơ "Mai kia mốt nọ mình rời bỏ người ta", tôi thích anh ở cách nói mới về vấn đề đã cũ bằng hình thức cũ. Mang tâm thế của thời đang sống, thơ anh đậm chất đời thường, đôi lúc cà tửng như không, như muốn che đi nỗi đa cảm giữa ồn ào phố thị... (LMQ)
NHỮNG BUỔI CHIỀU SÀI GÒN
Sài Gòn, có những buổi chiều thế này, em ạ
Cà phê lầu cao lem khói vỉa hè
Đang nghĩ đến điều gì không biết rõ
Phía dưới đường, sầm sập những vòng xe
Sài Gòn, có lúc vắng như thế này, em ạ
Anh jean đen, áo thun trắng mỏng tang
Phía đối diện, ban công nhà trọ cũ
Có cô em, tóc đen nháy hắt nắng vàng
Sài Gòn, có khi buồn thế này, em ạ
Điện thoại đầy pin, không biết gọi ai
Bấm số em, nghĩ sao lại tắt
Bởi muộn chiều, nên muộn cả ban mai
Sài Gòn, có hôm nhớ như thế này, em ạ
Ngong ngóng gió, gió bỗng thốc sau lưng
Muốn chạm mặt, một lần nói hết
Lại ngại ngùng hai tiếng “Người dưng”
* * *
MUA SẮM
Anh có một đôi giày mới
Giày cũ anh bỏ đi rồi
Em có một người yêu mới
Anh thành điều đã xa xôi
Anh có một chiếc áo mới
Mặc vào rất vừa vặn thân
Em có một câu chuyện mới
Mình gọi nhau là người dưng
Anh có cái điện thoại mới
Hôm đầu xài không quen tay
Em lưu số điện thoại mới
Số anh hóa thành mây bay
Anh có chiếc thắt lưng mới
Loay hoay đục lỗ cho vừa
Em trong một vòng tay mới
Ngày qua đã thật ngày xưa
Phố phường có cơn gió mới
Anh vừa trông thấy chiều qua
Em có một nụ cười mới
Đã tròn vành một xót xa
Mua sắm rất nhiều đồ mới
Để cho đồ cũ nằm đau
Chúng ta bây giờ đều mới
Chỉ là kịp cũ với nhau.
* * *
NHỮNG ĐIỀU LẶT VẶT
Tuổi thơ theo mẹ đi chợ
Mua rốt một tiếng gà trưa
Không may thị thành cướp mất
Nên lạc nẻo về ngày xưa
Ấu thơ theo ba ra ruộng
Ba thương cho con cua đồng
Lơ đễnh để đời kẹp lấy
Bây giờ tay trắng hoàn không
Thiếu thời theo em ra ngõ
Xin nhau lời hẹn mây trời
Biết đâu gió mưa như chớp
Nhớ nhau con mắt dài đuôi
Tối nay, theo mình ra phố
Tự mình đưa tiễn mình thôi
Trên cao vẫn màu trăng cũ
Tiếc là mây sắp lấp rồi.
NGÔ NGUYỆT HỮU