Dân làng nọ máu thơ. Nhà nhà người người đều mê thơ, không làm thơ gửi đăng báo trung ương thì cũng làm thơ dán lên cột đình.
Một hôm có 4 ông ngồi chơi với nhau. Nhìn thấy con mèo chạy ngang qua, một ông tức cảnh sinh tình:
- Một cục tròn tròn, một búi lông
Ông thứ hai khoái trá vỗ đét một cái xuống đùi:
- “Hay”! Rồi tiếp:
- Ấy là con Mướp chạy lông nhông.
Ông thứ ba mân mê râu cằm:
- Mót vào toa lét, không vào bếp
Ông thứ tư ngờ ngợ nhìn ông thứ ba:
- Thưa tiên sinh, xin mạo muội hỏi ý tiên sinh là thế nào?
- Thì con mèo được dạy dỗ cẩn thận, vệ sinh đúng chỗ…
Ông thứ tư nghe ra, tán thưởng nhiệt liệt:
- Thế mới đáng gọi là thơ chứ! Rồi gật gù kết câu cuối cùng.
Bốn ông nghe xong phấn khởi quá, lấy giấy bút nắn nót chép lại cả bài:
“Họa con mèo
Một cục tròn tròn, một búi lông
Ấy là con Mướp chạy lông nhông
Mót vào toa lét, không vào bếp
Chẳng biết làm thơ, chẳng lấy chồng”.
Chép xong tính đem ra đình. Vừa hay có một người làng bên đi qua, bốn ông hí hửng khoe ngay. Người kia vừa liếc bài thơ, bỗng nhăn mặt hắt xì hơi 30 cái liền. Bốn ông khó chịu, xúm lại sừng sộ:
- Ông ngứa mắt ngứa mũi, chê thơ chúng tôi là rác rưởi chắc?
- Không dám không dám – Người kia vội thanh minh – Báo cáo các bác, em bị viêm mũi dị ứng, cứ ngửi thấy mùi lạ là phát bệnh. Mùi càng nặng hắt hơi càng nhiều. Thơ của các bác… thơm quá đấy ạ.
TRẦN ĐỨC TIẾN