Suy cho cùng, là con gái, muốn hạnh phúc thì trước hết hãy sống tốt cuộc sống của mình...
Tối qua, trong bữa cơm nhà, gia đình tôi đón thêm hai vị khách đặc biệt. Gọi là đặc biệt là bởi khách không mời mà tới, nhưng tới rồi lại chẳng nỡ để khách đi. Bà chị họ của tôi, tha lôi thêm cô con gái nhỏ 5 tuổi lếch tha lếch thếch. Hai mẹ con nhìn như chạy loạn, khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt giọt ngắn giọt dài.
Bố tôi, người đàn ông quyền lực trong gia đình chỉ thoạt nhìn qua cũng đã hiểu đầu đuôi câu chuyện. Sau khi để chị họ ổn định hơn, để đứa con gái được ngủ ngon lành, gia đình tôi mới ngồi lại hỏi han. Vẫn muôn đời là câu nói đàn bà lấy nhầm chồng thì khổ, lấy chồng không khác nào đặt một canh bạc thắng thua quá lớn với trời.
Tôi nghe dở giữa chừng thì xin phép lên phòng, bởi tôi biết có những nỗi đau không dễ dàng xoa dịu, cũng có những mất mát mà bao nhiêu nước mắt cũng không thể nào bù đắp nổi. Chỉ là, tôi thiết nghĩ, là con gái, muốn hạnh phúc thì đừng trông cậy vào một người đàn ông. Hãy luôn là chính mình, sống vì mình, cho mình.
Nhiều người trong chúng ta vẫn quen có một nếp suy nghĩ rằng, đã sinh ra là phụ nữ thì phải sẵn sàng thiên chức làm vợ, làm mẹ, phải chịu hy sinh những năm tháng thanh xuân tươi đẹp để ở bên cạnh một người đàn ông. Và sau đó, không còn sau đó nữa! Có khổ cực ra sao cũng tự mình nhẫn nhịn, tự mình chịu đựng mà không hé răng ca thán lấy một lời.
Thứ nhất, chuyện yêu một người đúng là do duyên trời sắp đặt, nhưng chuyện có ở cạnh bên người đó hay không, có quyết đi đường dài tới chân trời góc bể hay không, lại là do chính chúng ta tự sắp đặt cho mình. Cho nên, đừng bao giờ nói lấy chồng là canh bạc.
Bởi trước khi quyết định xem có dốc toàn bộ vốn liếng của đời con gái vào canh bạc lớn ấy, bạn hoàn toàn có thể tìm hiểu rõ người đàn ông mình sẽ yêu, sẽ lấy làm chồng, làm cha của con mình. Bạn cũng hoàn toàn có thể tìm hiểu về gia đình đôi bên, về phong cách sống, về nếp nghĩ của "nhà người ta". Nào ai ép buộc nếu không phải là do bạn tự thân tự nguyên đặt bút ký vào tờ giấy kết hôn?
Và thứ hai, chuyện hy sinh và không được nhận về sự ghi nhận, cũng hoàn toàn là do phụ nữ quá sai lầm. Đồng ý là chúng ta khi yêu đều muốn dâng hiến, đều muốn sống trọn, đều muốn làm cho người mà mình thương được hạnh phúc.
Nhưng hãy nghĩ xem điều mình cho đi có đáng hay chỉ là sự cho đi mù quáng? Những gì mình mong cầu đôi khi không đồng nghĩa với những gì người khác mong cầu. Chính vì vậy mới có trường hợp: cô hy sinh tuổi thanh xuân của cô cho tôi, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy cảm kích, là bởi vì tôi không cần…
Đơn cử chỉ như tôi nhìn lại chính ngôi nhà mà tôi đang ở. Sở dĩ mẹ tôi hy sinh chịu khó, nhọc nhằn không quản để ủng hộ chồng, nuôi dạy con cái lớn khôn cũng là bởi vì bên cạnh bà có một người đàn ông biết nghĩ, thấu đáo những nhọc nhằn mà bà gánh chịu. Cho nên, sự hy sinh của bà là một sự hy sinh thầm lặng nhưng luôn luôn tỏa sáng. Bà được trân trọng, bà được yêu thương, bà nhận về cả sự biết ơn vô bờ bến bởi chồng và con của mình.
Nhưng ngoài kia, có những người phụ nữ sống một cuộc đời bạc bẽo như vôi. Là bởi sự cam chịu của họ dành cho không đúng người. Là bởi sự hy sinh của họ không được coi trọng, không được định giá, cho nên nó trở thành vô giá trị.
Suy cho cùng, là con gái, muốn hạnh phúc thì trước hết hãy sống tốt cuộc sống của mình. Nếu muốn hy sinh hãy tỉnh táo mà xem xét xem người ấy có xứng đáng để nhận về sự hy sinh nơi mình hay không đã. Cuộc đời mỗi người chỉ có một, nhưng thanh xuân của con gái lại quá ngắn ngủi để làm sai rồi lại tiếp tục làm sai mãi.
Chi bằng, trước khi được người khác toan lo, hãy tự thân vận động, tự biết nghĩ cho mình. Khôn ngoan một chút mà hưởng hạnh phúc ấm êm thì cũng chẳng phải là điều gì xấu xa cả. Còn hơn cứ dại khờ, u mê và trao đi hy sinh mù quáng, để nhận về chẳng gì nhiều nhặn ngoài hai chữ "xót xa".
TRINH LENG KENG